Chương 2: Thay đổi 'tâm' đại tiểu thư

14 1 0
                                    


Cố Tâm Lăng hơi giương mắt, nhìn thấy dáng người mặc váy màu hồng nhạt, chân đi giày cao gót, nữ hài tử hùng hổ vọt vào, sau lưng còn có hai nha hoàn kiêu ngạo đi theo.

Nữ hài tử này tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng khi nhìn tháy cách buối tóc truyền thống dày như tường thành đầy phấn thế  kia, thực sự làm Cố Tâm Lăng mất hết khẩu vị.

Cố Tâm Lăng không thèm để ý đến, coi như không có việc gì, nữ hài tử này tối hôm qua cô gặp qua một lần, Cố gia nhị tiểu thư Cố Tâm Như, đường hoàng ương ngạnh, không phải người lương thiện, nhưng cô không sợ cô ta.

“Cố Tâm Lăng, mày làm ra chuyện gièm pha như vậy, còn có mặt mũi ở đó ăn? Mày như thế nào không chết cho khuất mắt đi?” Cố Tâm Như nói, liền giơ cánh tay lên, muốn hất bể chén hoành thánh kia.

Cố Tâm Lăng lắc mình tránh, Cố Tâm Như đánh trật. Thêm chân đi giày cao gót giày quá cao, lảo đảo một cái liền ngã ngồi trên sàn nhà.

Cố Tâm Lăng bưng chén, khoan thai tiếp tục ăn, “Hương vị không tồi, còn bỏ thêm trứng trần nước sôi và chân giò hun khói. Ta thích!”

“Cố Tâm Lăng, ngươi cái thứ phế phẩm không biết xấu hổ, ngươi cũng dám đánh nhị tiểu thư?” Nha hoàn Thanh Lan chỉ vào chóp mũi Cố Tâm Lăng gào thét.

“ Ở đâu ra tiện nha đầu, không hiểu quy củ như vậy? Chỉ là một con nha đầu hèn mọn, ngươi cũng giám mắng đại tiểu thư? Chủ tử nhà các ngươi dạy hạ nhân như vậy sao. Thượng bất chính hạ tắc loạn*.” Cố Tâm Lăng lạnh giọng quát lớn, đồng thời cầm chiếc đũa ' rắt ' một cái, liền rơi trên bàn, dùng ánh mắt  sắc bén mắt trừng mắt, “cáo mượn oai hùm*” của nha hoàn Thanh Lan.

Thanh Lan bị loại khí phách hiên ngang dọa bổng kinh sợ, không khỏi  lui về sau một bước, ngoài miệng vẫn không chịu im lặng, “Tàn hoa bại liễu*, ngươi có cái gì tốt mà kiêu ngạo.”

“Cùng cái phế vật nói làm gì, hai người các ngươi xông lên đánh cho ta! Đánh chết cô ta!” Cố Tâm Như xoa xoa cái mông bị ngã, ánh mắt ngập tràn tức giận.
Nhìn hai nha hoàn xông tới, Cố Tâm Lăng khóe miệng gợi lên sự châm biếm. Cùng cô đánh? Cô chính là quân y đi theo bộ đội đặc chủng vào sinh ra tử, chỉ bằng hai nha hoàn này, luyện mười năm nữa cũng không phải đói thủ của cô.

Nháy mắt, Thanh Lan cùng Thanh Ngọc hai cái nha hoàn đều bị Cố Tâm Lăng vứt trên mặt đất, vô cùng chật vật.

Một màn này, không chỉ dọa Cố Tâm Như xanh mặt, một bên khiến Bạch Vân sợ hãi. Rốt cuộc Cố Tâm Lăng trở lại Cố gia nửa tháng, vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, huống chi là ra tay đánh người.

“Đại tiểu thư, cô……” Bích Vân tuy rằng cảm thấy như vậy thực hả giận, nàng ngày thường không những bị Cố Tâm Như mắng chữi còn bị hai nha hoàn này khi dễ, vẫn luôn ghi hận trong lòng nhưng không giám nói ra, nhưng ngay sau đó lại đặc biệt lo lắng, vừa ra tay như thế, sợ là trong nhà lão gia cùng phu nhân sẽ truy cứu, hậu quả nàng không dám tưởng tượng.

“Cô! Tới đây!” Cố Tâm Lăng ngoắc ngón tay đầu, đối với Cố Tâm Như khiêu khích mà cười, “Cô không phải muốn đánh sao? Tỷ hôm nay liền bồi cô luyện công.”

Cố Tâm Như nắm chặt tay, lại không dám ra tay, một màn vừa rồi khiến nàng bị dọa rồi, nàng không nghĩ tới một Cố Tâm Lăng nhát như chuột thế lại biết võ công, “Cố Tâm Lăng, cô chờ đó cho ta, ta lập tức liền gọi điện thoại cho ca ca, cô làm ra loại chuyện gièm pha này, làm cho hắn đội nón xanh, cô căn bản không xứng với Thành ca ca. Thành ca ca khẳng định sẽ không muốn cô.”

“Cái gì Thành ca ca a? Là Mạc An Thành sao? Gọi thân thiết như thế, chẳng lẽ các người cũng có quan hệ đó sao?” Cố Tâm Lăng cố ý nói. Nàng vẫn luôn cảm thấy người tối hôm qua xảy ra chuyện cùng Cố gia đại tiểu thư có gì đó kỳ quặc, hiện tại lại nghe Cố Tâm Như như vậy nói, liền càng hoài nghi. Đơn giản liền trả nàng một câu.

“Ta…… Ta……, cô…… Cô nói hươu nói vượn! Chính cô không biết xấu hổ, cô còn trả đũa!” Cố Tâm Như mặt đều nghẹn đỏ, lại thấy Cố Tâm Lăng dường như không có việc gì tự nhiên ăn chén hoành thánh, “Thanh Lan, Thanh Ngọc, chúng ta đi! Cô ta dám trộm ăn cái gì, vi phạm ý tứ của phụ thân, ta tất nhiên muốn cho phụ thân tát nát miệng cô ta.”

Cố Tâm Như mang theo hai nha hoàn vừa ra khỏi cửa, Bích Vân liền bắt đầu lải nhải, “Đại tiểu thư, làm sao bây giờ? Cái này hỏng rồi. Vừa rồi ngài đánh thống khoái, hiện tại làm sao bây giờ a?”

Nàng cũng cảm thấy kỳ quái,  đại tiểu thư phía trước yếu đuối đến cực điểm, sau lần chết không thành, thế nhưng liền thay đổi tính cách,  dám cùng nhị tiểu thư người động thủ.

Bích Vân ở trong phòng đi tới đi lui, chân tay luống cuống, tựa hồ phi thường sợ hãi, “Cái này em cùng đại thiếu gia cũng xong đời.”

Cố Tâm Lăng rốt cuộc ưu nhã mà ăn xong rồi một chén hoành thánh, cô dùng khăn tay xoa xoa miệng, “Cầm chén mang đi đi! Lòng ta hiểu rõ, sẽ không bị người khác khi dễ! Cũng sẽ không làm em cùng đại thiếu gia vô tội bị liên lụy. Yên tâm!”

“Hiện tại liền mang chén trở về, cũng vô dụng a! Nhị tiểu thư thấy ngài ăn vụng mì, nhất định trở về mách với lão gia phu nhân, sợ là trốn không xong a!” Bích Vân dậm dậm chân, tuy rằng trong lòng lo lắng sợ hãi, lại vẫn phải làm theo.

Bích Vân còn không có trở về, thanh âm của Thanh Lan vừa mới bị đánh vang lên: “Đại tiểu thư, lão gia, phu nhân cho mời.”

“Còn có a! Đại tiểu thư, ngài còn không biết đi? Mạc gia CHO người tới! Việt gièm pha này, ngài cùng Mạc Đại Thiểu gia kết thân, sợ là không thành rồi. Lão gia đã sớm nói, chỉ cần Mạc gia từ hôn, liền đem cái người làm bại hoại hết gia phong trục xuất khỏi Cố gia, đuổi ra đường cái làm ăn mày.” Ngữ khí Thanh Lam cực kỳ khiêu khích.
Chẳng qua, Thanh Lan không biết, vị đại tiểu thư này đã thay đổi ' tâm’, căn bản là không phải sợ chủ nhân, về điểm khiêu khích này, hoàn toàn không có tác dụng.

Cố Tâm Lăng vốn ăn no đang dựa vào ghế trên nghỉ ngơi, nghe được lời này, cũng không có từ chối cái gì, liền đứng lên chỉnh quần áo một chút, “Mạc gia tới cũng tốt, việc này xác thật cần phải giải quyết một chút. Đi thôi!”
####
*”Thượng bất chính hạ tắc loạn”: Ở trên mà không ngay thẳng thì ở dưới tất sẽ loạn.
*”Cáo mượn oai hùm”: ví kẻ ranh ma dựa vào thế lực của người khác để uy hiếp, chèn ép mọi người.
*”Tàn hoa bại liễu”: bông hoa đó đã bị úa tàn  hoa không còn đơm hương khoe sắc như trước nữa, như hoa hồng không còn đỏ thắm mà đã khô héo và thâm đen lại, có xịt nước hoa vào cũng chả dậy hương được như trước , nói chung là chả ai còn hứng thú hưng phấn khi nhìn thấy 1 bông hoa đã tàn cả...
#Chương mới 😊😊😊
Cố gắng, nỗ lực...
1387 từ

Định chế hôn cưng chiều: Thiếu tướng thỉnh rụt rè!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ