Đôi mắt Chap 14

322 22 0
                                    


Chương 14

Mặt trăng tròn vành vạnh, ánh sáng nhạt của nó tỏa xuống khắp nơi. Vô vàn vật dụng và những cuốn sách pháp thuật bị chồng đống và đẩy qua một bên để căn phòng trở nên rộng rãi. Không khí lạnh ngấm vào da thịt cô nhưng cô không quan tâm, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Trừ hắn.


Hắn đang đứng ở giữa sàn, đối mặt với cánh cửa kính lớn trông như một khung cửa vòm, nó chạm sàn và gần như cao bằng trần nhà. Từ đó có thể nhìn ra những ngôi sao ngoài kia. Cô có thể nhìn thấy tấm lưng, bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc của hắn nhưng đôi bàn tay hắn thì đút trong túi quần. "Sẵn sàng chưa?"


"Tôi không đến đây vì cái đó." Cô nói nhẹ nhàng, như thế không muốn phá vỡ sự yên tĩnh.


"Em có đấy." Hắn quay đầu lại và cô bắt gặp cái nhìn lướt qua trên khuôn mặt đẹp trai được vô cảm của hắn trước khi hắn ngắm nhìn bầu trời đầy sao một lần nữa. "Em thậm chí còn đang mặc bộ áo cưới mà tôi đã đưa cho."


Cô bấu chặt vào chiếc váy. Ánh mắt không rời hắn. Vậy ra đây là một chiếc váy cưới ư? Biếu tượng kỳ quái ở dưới đáy hộp chính là gia huy của dòng tộc Malfoy; giờ thì cô mới nhớ ra. Cô đã từng thấy nó khi đang truy lùng gia đình hắn.


Có thể hắn đã ếm bùa lên đó, khiến cô chỉ muốn mặc chiếc váy này.


Cô chậm rãi tiến thêm vài bước nhưng dừng lại khi hắn bắt đầu đi lòng vòng quanh mình, tạo thành một vòng tròn lớn bao khắp căn phòng. Trong lúc đó hắn cúi nhìn sàn nhà kẻ ca rô. Một, hai, rồi ba lần. Cô đang đợi. Harry nói rằng phải đợi cho đến lúc thời cơ chín muồi.


"Lý do duy nhất cho tất cả những kế hoạch mưu mô này là chỉ để có em."


"Không thể."


"Em vẫn còn ngờ nghệch hay đang cố chối bỏ sự thật vậy?" Có sự kích động trong giọng nói của hắn. Hắn tặc lưỡi trong thất vọng. "Ngay từ đầu đã là do em rồi, Granger. Còn nhớ lúc tôi đánh cho Zabini thừa sống thiếu chết chứ? Đó là bởi cậu ta không muốn tôi ép em kết hôn. Hay lúc tôi hôn hít em như điên dại trước mặt mọi người? Tôi chỉ muốn họ biết rằng em là của tôi."


"Tôi không thuộc về ai cả. Thực tình, cậu mất trí rồi..."


Hắn cười lớn lạnh lẽo, âm thanh chói tai đó khiến cô run lên. "Tôi giết Weasley bởi vì cậu ta đã chạm vào em. Hắn ta chết vì em đó."


"Không thể--- cậu nói dối." Sự tức giận trào lên trong cô, hơi thở gấp gáp của cô có thể nghe thấy trong sự tĩnh lặng.


Vì mình ư?


Cô không thể ngăn dòng nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt, cô cố gắng ngăn hắn trông thấy. Bởi như vậy có nghĩa cô đang tỏ ra mình yếu đuối. Cô dụi mắt thật mạnh.


Ron hẳn không muốn điều này.


"Vậy những người trong ĐSĐ thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với họ?" cô nói, cố gắng đổi chủ đề.

"À, nhưng hôm nay là sinh nhật em và ngày cưới của chúng ta, cưng à." Hắn mỉm cười ác độc, vẫn nhìn đăm đăm vào sàn nhà và bước bộ. "Anh muốn tổ chức ăn mừng."


Cô có cảm giác nôn nao trong dạ dày. Ý tưởng tổ chức ăn mừng của hắn có nghĩa là giết người.


Nhưng GS McGonagall sẽ bảo vệ họ. Có rất nhiều thành viên trong Hội và các Thần Sáng đóng quân quanh Hogwarts. Họ sẽ không để những học sinh đó chết. Cô không nên lo lắng, nhiệm vụ của cô là lấy hòn đá ra khỏi người hắn.


"Tôi không nghĩ em hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc... Đó là nghi thức lâu đời." Giọng cô vỡ ra và hắn để ý thấy điều đó. Hắn biết là cô đang vô cùng sợ hãi. Hắn biết là cô muốn bỏ chạy.


Và giờ cô hãy còn ở đây.


Lũ Gryffindor và lòng dũng cảm chết tiệt của bọn chúng.


Gia đình Malfoy là một trong những dòng họ thuần chủng có thông tục phải kết hôn khi tròn 18 tuổi. Buộc linh hồn mình với người khác, trái tim hòa làm một. Không ràng buộc nghĩa là không thừa kế. "Cậu sắp buộc mình với một máu bùn suốt đời. Con trai cậu sẽ không còn thuần chủng nữa, và con trai cậu..."


"Thật là một nỗ lực thảm hại để né tránh điều chắc chắn sẽ xảy ra." Hắn nói lạnh lùng và cô lại bắt gặp ánh mắt ấy một lần nữa. Cô gần như ngậm miệng ngay lập tức. Hắn gây ảnh hưởng lên cô.

Hắn khiến cô cảm thấy mình thấp kém và ngu ngốc chỉ bằng một ánh nhìn.


"Đừng nói với tôi cái điều tôi đã biết. Tôi đã chọn làm điều đó, tôi đã chọn em."


"Cậu không thể," cô bắt đầu tiến về phía hắn để chắn đường. Hắn chỉ đẩy cô trở lại cái vòng tròn ảo mà hắn tạo ra và tiếp tục bước.


"Cô không muốn nghe toàn bộ câu chuyện phải không Granger?" Lại là cái nhìn đó, cái nhìn khiến cô sôi máu nhất. Nó khiến cô có cảm giác hắn đang cười nhạo mình, hoặc hắn biết điều gì đó mà cô không hay. Cô biết hắn đang khiến cô rối trí để có thể giữ cô ở trong vòng tròn. Một phần con người cô mách bảo rằng cô nên tránh xa khỏi cái nơi quái quỷ này, nhưng sự tò mò lại thắng thế. Cô muốn biết.


Draco biết rằng cô sẽ đứng yên đó. Cô là một phù thủy thông minh và dũng cảm, nhưng cái mong muốn được biết mọi thứ có ngày sẽ giết chết cô. Hắn tự cười khẩy bản thân mình và tiếp tục. "Dumbledore đoán rắng Voldemort sẽ giao cho tôi viên đá. Ông ta không biết tôi đã sở hữu nó rồi."


"Cậu đã có viên đá ngay cả lúc thầy Dumbledore còn sống ư?"


"Phải. Tôi chưa từng cố gắng giết ông ta. Em biết đấy, Voldemort đã bảo tôi phải đội lốt một tên học trò nhỏ yếu đuối và vờ như bị ép phải giết ổng." Hắn đáp.

"Voldemort đã đưa cho cậu viên đá và bảo cậu vờ giết thầy Dumbledore ư?" Ánh mắt cô vẫn hướng theo mọi cử động của hắn. Cô sẽ không để mình hạ thấp cảnh giác kể cả trong một giây. "Tại sao hắn ta lại muốn cậu giả vờ?"


"Vì ông ta muốn tôi là kẻ kế tục ổng, Granger à, và ổng không muốn Dumbledore biết được. Ổng muốn Dumbledore tin rằng tôi chỉ là một con tốt quèn."


Vậy ra lá thư của thầy Dumbledore hoàn toàn đúng. Hậu duệ. Phải, giờ thì mọi thứ đã rõ ràng. Còn lý do nào khác để Voldemort đưa cho Malfoy viên đá chứ? Voldemort đã phần nào đó đoán trước được sự hủy diệt của mình, đó là lý do tại sao hắn chuẩn bị một kế hoạch dự phòng.


Và nếu Malfoy chỉ là một con tốt thì hiển nhiên thầy Dumbledore sẽ không để ý hắn quá nhiều.


"Nhưng nó không hiệu quả, phải không? Vì Dumbledore đã phát hiện ra? Rằng cậu là hậu duệ của Voldemort?"


Cô gần như cảm nhận được sự phấn khích đang chảy trong cơ thể hắn. "Tôi đã nói với ông ta."


Cô nhìn hắn không tin nổi.


"Tôi đã lừa dối ổng, tôi nói với ổng rằng tôi không muốn làm hậu duệ mà là tôi bị ép buộc. Và ông ta đã phạm một lỗi lầm lớn, thấy không... ông ta tin tôi." Mắt hắn sáng rực lên, tận hưởng những suy nghĩ đó. "Ông ta đã kêu tôi làm gián điệp cho ổng. Ổng hứa sẽ giúp tôi lấy viên đá ra khi Voldemort quyết định đưa nó vào trong cơ thể tôi, ông ta không hề biết rắng nó đã ở sẵn trong đó rồi. Tôi đã chơi ổng."


"Vì mục đích gì? Cậu đã có hòn đá trong tay. Cậu biết là thầy Dumbledore sẽ chết. Tại sao cậu vẫn lợi dụng lòng tin của thầy ấy?"


Cô nghe thấy hắn tặc lưỡi một lần nữa, trước sự ngu ngốc của mình. "Bởi vì, Granger à, tôi biết Voldie già nua thân yêu sẽ sụp đổ. Tôi lợi dụng sự tin tưởng của Dumbledore để khi cuộc chiến kết thúc, tôi sẽ không bị tống vô Azkaban vì là một TTTT. Tôi sẽ vẫn tự do."


"Và Voldemort không hề biết gì sao? Về việc thầy Dumbledore đã tin tưởng cậu?"


"Tất nhiên. Voldemort nghĩ kế hoạch của mình đã có tác dụng, rằng Dumbledore không hề mảy may nghi ngờ tôi là hậu duệ của hắn. Hắn không biết tôi làm gián điệp cho Dumbledore hay hậu duệ mà hắn chỉ định muốn giết hắn vì đã dám tự xưng là chúa tể. Tôi cũng chơi cả hắn."


Cô lặng người đi. Giờ thì cô đã hiểu ra tất cả.


Hắn tận hưởng từng giây phút đó, nói cho cô những thành công mỹ mãn của mình. Cô không biết phải nghĩ gì nữa. Mọi lúc đều là hắn. Hắn đã chơi cả hai bên vì lợi ích cá nhân, và hắn không hề bị trừng phạt.


"Chẳng có phe tốt cũng như phe xấu công chúa à," Hắn cười khẩy hết cỡ. "Chỉ có phe của chính tôi."


"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?" Giọng cô lại vỡ ra. Khuôn mặt cô trông thật đau khổ và buồn bã. "Không phải lúc nào cậu cũng lạnh lùng và trống rỗng đến vậy."


"Tôi luôn luôn như thế, đừng có nói với tôi rằng tôi có bất kỳ khác biệt nào." Hắn nói. "Mọi người đều nghĩ vậy. Ngay cả ba mẹ của tôi cũng nghĩ tôi là một con quái vật. Tôi, đứa con trai ruột của họ." Không có một chút buồn bã hay hối hận trong giọng nói của hắn, chỉ có sự háo hức. "Vậy nên tôi đã bảo Voldemort giết họ."


Không. Cô há hốc mồm trước từng từ hắn nói. Giọng nói không mảy may chút hối hận của hắn thực sự ghê rợn, thật khó để tưởng tượng nổi, và cô không thể giữ cảnh giác được nữa mà quay mặt đi trong chốc lát.


...nhưng bạn làm ơn biết rằng thật khó để yêu khi cả thế giới kêu gào bạn đừng làm vậy...


Thầy Dumbledore đã nói đúng. Malfoy là một con quái vật vì những người xung quanh đã biến hắn thành như vậy. Cuộc sống của hắn được dựng nên bởi quá nhiều thù hận và tối tăm, vì vậy hắn có vẻ lờ đi mọi thứ tình cảm yêu thương.


... Draco đã lạc lối trong bóng tối.


Điệu cười lạnh lẽo của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Hắn đưa tay lên vuốt tóc. "Nhìn tôi đi Hermione, tôi có thứ mà ai cũng mong muốn ước ao... quyền lực. Sau đêm nay tôi sẽ có em."


"Cậu không thể." Cô nhăn mặt ghê tởm. "Thầy Dumbledore không tin tưởng cậu hoàn toàn. Thầy nói cậu đã lạc lối trong bóng tối, thầy đã nói với tôi trong bức thư này."


"Một lá thư từ Dumbledore ư?" Hắn khịt mũi. "Ông ta đã chết rồi."


"Đó là nỗ lực cuối cùng của thầy ấy nhằm cảnh báo tôi. Thầy ấy đã viết nó trước khi chết." Cô không thể để hắn làm cô sợ, để hắn kiểm soát mình. Mày có thể làm được Hermione. Mày có thể làm được. "Thầy ấy đã thấy được vẻ hắc ám trong mắt cậu. Malfoy, nhưng tôi biết cậu sẽ không làm điều đó. Cậu có biết thầy ấy nói gì trong thư nữa không? Thầy ấy nói vẫn còn hi vọng dành cho cậu. Thầy ấy vẫn tin cậu sẽ thay đổi. Dù có thế nào, thầy ấy vẫn tin cậu."


"Dumbledore chỉ là một lão già ngốc nghếch." Giọng hắn lãnh đạm và khuôn mặt hắn tối sầm lại. "Ông ta không nên tin tôi, không nên tin bất kỳ ai. Sự tin tưởng sẽ hủy hoại các người. Ông ta và Chúa tể hắc ám chính là minh chứng cho điều đó."


Hắn đột ngột dừng lại. Rồi hắn bước về phía cô, tiếng bước chân ngày càng to hơn. Trái tim cô đập thình thịnh trước âm thanh đó. Và cuối cùng thì hắn cũng đối diện với cô. Thân hình hắn vượt trội hẳn lên so với cô và cô có cảm giác như đây là lần đầu tiên họ gặp mặt. Không thể phủ nhận rằng hắn rất ưa nhìn; mái tóc bạch kim bóng mượt, chiếc mặt nạ đen trông thật hoàn hảo trên khuôn mặt quý tộc và bộ áo chùng giúp hắn trông như một vị thần.


Hắn thật hoàn hảo.


Cô muốn quay mặt đi để khỏi phải đối diện với con ngươi màu xám của hắn, nhưng khi hắn đưa tay lên vuốt má cô, cái chạm đó khiến chân cô mềm nhũn. Hắn từ từ tháo mặt nạ của cô ra. Hắn làm thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, và cô không tìm thấy chút sức lực nào để đẩy hắn ra.


"Nhưng tôi cũng vậy," Giọng cô nhẹ như ru, và hắn cảm thấy thư giãn trước âm thanh đó.


"Gì cơ?" Hắn thì thầm uể oải.


"Tin cậu."


Draco nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình với vẻ ngạc nhiên. Hắn chẳng muốn gì hơn là đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Hắn cảm thấy có một chút hối tiếc đang cồn cào trong bụng. Rồi sau đó là... sự hồ nghi? Hồ nghi với kế hoạch này ư? Về cuộc hôn nhân này?


18 vòng, Hermione đang đếm. Khuôn mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc gì, không một chút cử động. Hắn thậm chí còn không chớp mắt. Họ đứng đó một lúc lâu, mặt đối mặt. Cô đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong ánh mắt của hắn, bất cứ điều gì cho cô biết hắn đã đổi ý, nhưng đột nhiên cơn giận bùng lên và cô cất tiếng, "Đủ rồi."


"Thầy ấy tin cậu, Draco!" Cô nói lớn khi hắn tiến tới nắm lấy cánh tay cô. Hắn bắt đầu kéo cô vào giữa vòng tròn ảo của mình nhưng cô kháng cự lại. "Thầy ấy đã cố lờ đi vẻ ác quỷ trong con người cậu! Điều đó không nói lên gì sao? Điều đó không có nghĩa rằng vẫn còn những thứ tốt đẹp..."


"Đó chính là thứ mà tôi cảnh báo em, công chúa à." Giọng hắn thật cay nghiệt và hắn càng siết chặt hơn ngăn không cho cô vùng vẫy. Hắn đang mất bình tĩnh. "Tôi đã nói với em rằng đừng bao giờ để mình dễ bị tổn thư..."


"Tôi cũng đã thấy! Tôi đã thấy cậu!" Cô nói lớn hơn, cố gắng giúp hắn hiểu trong vô vọng. "Hãy quên những gì mọi người nói đi! Tôi tin cậu! Cậu vẫn ở đâu đó ngoài kia! Tôi biết cậu là một..."


"Confringo!" Malfoy đẩy cô xuống sàn cùng lúc cô nghe thấy giọng nói đó. Lời nguyền Nổ tung đó sém trúng Hermione nhưng Malfoy đã đẩy cô ra và thay vì thế, lời nguyền đập thẳng vô hắn. Hắn văng thẳng vào một giá sách, khói bụi tung bay khắp nơi.


"Hermione!" Harry bắt đầu kéo cô dậy. "Mình xin lỗi, mình không có ý nhằm vào bồ. Bồ ổn chứ?"


Cô không có thời gian để trả lời bởi Malfoy đã bắt đầu gượng dậy. Harry phóng thêm một lời nguyền khác về phía hắn và hắn lại bị văng vào giá sách.


"Làm ngay đi!" Harry hét lên. Cô nắm lấy đũa phép.


"Amoveo!"


Những tia sáng trắng từ đũa phép của cô trúng vô người hắn. Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng tập trung. Cô nghe thấy tiếng Malfoy rên rỉ và lăn lộn nhưng cô không hạ thấp đũa phép của mình. Cô hướng toàn bộ nội lực pháp thuật mà cô có về phía hắn khi hắn cố gắng đứng dậy. Và hắn lại gục xuống. Một vài phút trôi qua và hắn nằm bất động.


Rồi cô hét lên khi cây đũa phép của mình bùng cháy giữa những ngón tay. Cô làm rơi nó ngay lập tức, ánh sáng trắng biến mất.


Và rồi lặng thinh.


Harry hết nhìn Hermione rồi lại nhìn đến cây đũa phép của cô. Họ không thể thấy thân thể Malfoy qua lớp bụi mù và màn đêm. "Nó có tác dụng chứ?"


Cô tiến về phía trước để kiểm tra nhưng Harry ngăn cô lại. Họ không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.


Cô rất muốn được thở dài để trút bỏ sự lo lắng, cho đến khi cô nghe thấy một tiếng cười lãnh đạm nhàn nhạt khiến cô nổi da gà.  

[Dramione][Complete] His Beautiful Haunting EyesWhere stories live. Discover now