Câu hỏi của cô giống như kích thích thần kinh của anh.
Từng hình ảnh tối hôm qua hiện ra trong đầu.
Yết hầu Lục Trì động động, tay trái mở cửa sổ, không khí lạnh bên ngoài cửa sổ phả vào mặt anh khiến anh tỉnh táo, anh nhắm mắt lại
Bên ngoài có bông tuyết bay bay thuận đường đậu trên mặt anh, sau đó lại tan biến thành giọt nước.
Một lát sau, anh mở mắt.
Lục Trì quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai mắt Đường Nhân, sau đó dựa ra sau lắc lắc đầu, khẽ mở miệng: "Không có."
Đường Nhân không lên tiếng nữa, cô duỗi tay chạm vào người anh.
Cô còn chưa chạm tới anh thì anh đã nghiêng người tránh né, hơn nữa còn nhíu mày.
Lục Trì đứng đậy dọn dẹp sách vở, sau đó trực tiếp đi ra ngoài để Đường Nhân đứng trong phòng học.
Đường Nhân trợn to hai mắt.
Cô không ngờ Lục Trì lại có phản ứng như vậy.
Hiện tại cô cực kỳ cực kỳ tức giận.
Nhất là bây giờ anh tránh né cô như né tà, chỉ là mộng xuân thôi mà, cô cũng không phải là chưa từng bị qua, hơn nữa Lục Trì lại là người khiến cô bị mộng xuân.
Đường Nhân ngồi xuống chỗ của mình, đưa chân đá đá cái ghế của Lục Trì.
Lộc Dã trên đường quay trở lại phòng học, thấy Lục Trì đang đứng ngoài hành lang, hỏi: "Sao bây giờ cậu mới đi?"
Lục Trì liếc anh ta một cái, không trả lời lại.
Không ngờ Lộc Dã lại tiếp tục mở miệng: "Đường Nhân đâu, không phải lúc nãy tớ thấy cậu ấy ở chung một chỗ với cậu sao? Hôm nay đại tiểu thư không đi cùng với cậu à?"
Lục Trì đi vòng qua Lộc Dã, không mở miệng lấy nửa chữ.
Lộc Dã: "..."
Thật sự là quá lãng phí nước miếng.
Mặc dù Lục Trì đang ghen, nhưng cái dạng như muốn đánh người của anh thật sự càng lúc càng nặng.
Lộc Dã đi vào phòng học, thấy Đường Nhân đang dựa vào ghế.
"Tớ mới vừa gặp Lục Trì ở bên ngoài."
Đường Nhân không thèm quan tâm.
Hai người bọn họ thật sự đều có phản ứng như vậy, Lộc Dã thở dài: "Ai da, các cặp đôi yêu nhau gây gổ là chuyện bình thường thôi mà, cậu cũng biết rõ tính cách của Lục Trì đúng không? Chỉ là hơi kỳ quái một chút thôi."
Tuy nói như thế nhưng anh ta cũng cảm thấy Lục Trì có bệnh thật.
Mộng xuân thì sao, anh ta cũng đã mộng xuân vô số lần, mỗi lần đều lưu lại dư vị, nhưng dáng vẻ cũng không giống Lục Trì.
Đường Nhân trừng anh, rời khỏi phòng học.
Đường Minh vừa vào nhà vệ sinh đã thấy Lục Trì đang đứng rửa tay.
Qua vài phút anh ta đi ra vẫn thấy Lục Trì đứng rửa tay ở bên kia, tư thế không thay đổi.
Anh ta mở miệng: "Tối hôm qua tớ thấy cậu cũng rửa tay, bây giờ lại rửa nữa, mà sao cậu lại rửa tay lâu quá vậy?"
Lục Trì hơi dừng tay lại.
Đường Minh hoàn toàn không biết gì, tiếp tục nói: "Nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì đến phòng y tế đi, rửa tay như cậu chắc lột luôn lớp da tay được rồi. Cậu còn đang bị cảm, rửa nước lạnh, bộ cậu muốn bệnh nặng hơn hả?"
Nói xong, anh ta đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Còn lại Lục Trì đứng ở đó. Một lúc lâu sau, anh ngửa lòng bàn tay ra, có chút đỏ.
Từ sau giờ nghỉ trưa, Đường Minh có cảm giác mình đang sinh hoạt trong một bầu không khí lạnh lẽo.
Không khí lạnh lẽo này bắt đầu từ lúc Đường Nhân trực tiếp dời bàn của cô lên ngồi bên cạnh bàn Lộc Dã.
Ví dụ như trong tiết học, anh ta lúc nào cũng cảm thấy giáo viên đang nhìn chằm chằm chỗ anh ta ngồi, anh ta còn cho là mình đã làm gì sai, kinh hoàng sợ hãi, nhưng lúc sau phát hiện ra là giáo viên đang nhìn chằm chằm Lục Trì.
Lúc hết tiết, nếu anh ta hỏi Lục Trì về một vấn đề nào đó, thì phải lặp lại câu hỏi nhiều lần mới nhận được câu trả lời từ Lục Trì.
Đủ loại dấu hiệu, quả thật có thể nói là cực kỳ quái lạ.
Hành vi của Lộc Dã cũng rất kỳ quái, đột nhiên cực kỳ thân thiết với Đường Nhân, trong tiết học thì nghiêm túc nghe giảng bài, hết tiết thì bắt đầu nói chuyện với Đường Nhân, còn không thì cả hai người sẽ ra ngoài cùng nhau.
Cảm giác giống như chỉ có anh ta là người bình thường nhất trong cái tình hình này.
Đường Minh chịu hết nổi, tìm Lộc Dã nói: "Cậu đừng có ở chung một chỗ với Đường Nhân nữa, Lục Trì trông kỳ quái lắm."
Lộc Dã cười cười: "Tớ cố ý mà."
Bằng không thì sao khiến người ta mở miệng đây.
"Cậu tính làm gì?" Đường Minh nghi ngờ hỏi.
Lộc Dã lắc đầu: "Không có gì, chỉ là bây giờ tớ đang rất rảnh rỗi, vừa đúng lúc có người nhờ giúp đỡ, hơn nữa ngồi cùng bàn với Đường Nhân cảm giác cũng khá tốt."
Vừa dứt lời, hai người thấy Lục Trì đang đi từ phía xa lại đây.
Đường Minh nuốt nước miếng, có phải anh ta vừa thấy Lục Trì tức giận.
Lộc Dã nhìn chằm chằm người đang đi tới.
Mặc dù Lục Trì bình thường có đôi khi hay xấu hổ, nhưng trên thực tế lại có chủ kiến hơn so với những người khác, lúc ít nói lại cực kỳ bình tĩnh.
Anh ta vỗ vỗ vai Đường Minh, nhỏ giọng nói: "Đừng quản, tớ với Đường Nhân chỉ là bạn học thôi, không có gì đâu."
Trên thực tế, mặc dù hai người bọn họ rời khỏi phòng học cùng nhau, nhưng tách ra rất nhanh, Đường Nhân đi tìm Tô Khả Tây, còn anh ta thì xuống siêu thị nhỏ mua đồ ăn.
"A."
Đường Minh nghĩ thầm, Lục Trì thật sự rất đáng thương.
Buổi chiều có tiết toán học.
Giáo viên môn toán tương đối nghiêm khắc, thích đưa ra những câu hỏi.
Lộc Dã đương nhiên đứng mũi chịu sào.
"Lộc Dã, đề này còn có một cách giải khác, giờ tự học tối qua thầy cũng có nói qua rồi, em lên bảng giải thử xem."
Mặt mũi Lộc Dã căng thẳng.
Anh ta còn nhớ rõ tối hôm qua buông lỏng xem phim nên không để ý.
Đường Minh ở phía sau cười trộm.
Đường Minh quay đầu lại muốn nói chuyện với Lục Trì, thì lập tức thấy Lục Trì đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lộc Dã, trông nét mặt cũng không tệ lắm.
Lục Trì rất ít cười, Đường Minh nhìn qua còn tưởng bản thân đang gặp ảo giác.
Anh ta còn nhớ rõ hôm ở sân thể dục, Lục Trì chắc chắn là cười.
Cả ngày hôm nay trông Lục Trì có vẻ không thích hợp cho lắm. Trong phòng học mở máy sưởi rất ấm áp, vậy mà sao trông anh có cảm giác đứng ngồi không yên.
Giáo viên dạy toán hỏi: "Làm được không?"
YOU ARE READING
EO THON NHỎ - KHƯƠNG CHI NGƯ
RomanceChị đại đệ nhất toàn trường Đường Nhân, hung hăng, trốn học, thích đánh nhau, ngang tàng. Mọt sách Lục Trì vừa mới chuyển đến, ít nói, kín đáo, dễ đỏ mặt, nói chuyện hơi cà lăm. Mỗi ngày, những bạn học đi ngang qua lầu ba đều có thể nghe thấy, Đường...