- Mina, hôm nay tôi rảnh. Em đứng ở ngoài cửa đi, tôi sẽ qua đón em.
- Dạ vâng...
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc, không ai nói thêm lời nào. Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen, gương mặt xinh đẹp hiện rõ. Kết thúc cuộc gọi, là một cuộc hẹn hò giữa nàng và người mà nàng yêu thương. Đáng lý ra Mina nên hào hứng, vui vẻ thay vì ngồi lặng yên không chút cảm xúc như bây giờ.
Hẹn hò sao?
Thật nực cười, cả hai đã từng có một khoảng thời gian rất hạnh phúc. Khoảng thời gian đó cứ như một giấc mộng vậy, nó tươi đẹp, ấm áp, hạnh phúc đến đáng sợ. Khoảng thời gian đó đến giờ thì biến mất rồi. Những tin nhắn hẹn hò mà cả hai đã từng rất hào hứng nhắn cho nhau. Những cử chỉ thân mật mà Jeongyeon đã từng làm với nàng, có lẽ bây giờ nó chẳng thuộc về nàng nữa. Những câu nói ngọt đến tận tim gan, giờ chỉ thấy đớn đau không thể dứt. Những cái ôm ấm áp mà nàng hay dành cho Jeongyeon, sao bây giờ lại lạnh lẽo, chẳng còn chút hơi ấm áp nào còn lưu lại. Những cái nắm tay thật chặt khi cả hai cùng đi dạo phố, bây giờ nàng chỉ biết tránh né không muốn tay mình nằm trọn vẹn trong bàn tay lạnh lẽo kia.
...Mina và Jeongyeon quen biết nhau được ba tháng. Ba tháng kể từ lúc Jeongyeon chia tay với người mà Jeongyeon yêu thương hơn cả chính mình. Tháng đầu tiên, đúng là thời gian đẹp đẻ nhất, từng cử chỉ đều ấm áp, từng câu nói đều ngọt ngào, chưa khi nào Mina nhìn thấy Jeongyeon yêu nàng hơn lúc này. Nhưng có gì là đẹp đẽ mãi, đến tháng thứ hai. Jeongyeon vẫn luôn ở bên, vẫn là cái ôm, vẫn là cử chỉ, vẫn là nụ hôn, nhưng nàng dần mất cảm giác đi. Đến tháng thứ ba, tình cảm hoàn toàn biến mất. Cũng cái tháng cuối cùng nàng được ở cạnh Jeongyeon khi Jeongyeon về với người yêu cũ của mình.
Có lẽ là như vậy, Jeongyeon chưa từng yêu nàng thật lòng. Chỉ xem nàng như một kẻ thay thế cho người mà Jeongyeon yêu hơn chính mình. Những thứ Jeongyeon đã từng làm với nàng, cũng là những thứ mà Jeongyeon yêu thương người kia da diết. Cũng phải thôi, Mina nên chấp nhận điều đó. Trong mắt của Jeongyeon, Myoui Mina là người đến sau. Là người đến sau thừa hưởng những ấm áp mà Jeongyeon đã làm với người mà Jeongyeon yêu và nó chẳng thuộc về nàng thêm lần nào nữa.
Ngồi ở một góc hướng ra phía cửa sổ, đôi mắt chưa khi nào lại đau đớn đến như vậy. Nghĩ đến những cuộc hẹn luôn được bãi bỏ bởi những lý do vì người kia cũng đủ làm Mina đau hơn lúc nào hết. Đã hơn chục lần người hẹn không thấy tới, chỉ thấy dòng người vội vàng lướt qua. Vậy mà nàng vẫn hy vọng Jeongyeon sẽ tới, hy vọng trong những thất vọng. Hôm nay là lần hẹn hò thứ hai mươi của cả hai tính từ lúc người yêu cũ Jeongyeon trở về. Hai mươi lần thì bãi bỏ hết mười lăm lần, năm lần còn lại cũng chỉ là đi ăn không gì thêm nữa.
Mina đứng dậy, cứ ôm hy vọng là hôm nay cuộc hẹn sẽ thành công. Đứng trước gương, trên tay cầm chiếc váy màu hồng nhạt. Nàng mặc vào vừa vặn, còn rất xinh. Mái tóc đen được Mina xoã đến ngang vai. Nụ cười không chút hứng thú lộ rõ, vẫn cố gắng mỉm cười mặc cho lòng bây giờ đã chẳng còn vui vẻ như trước nữa. Tay choàng lấy chiếc áo khoác dày, tháng 12 trời khi nào cũng sẽ lạnh tràn ngập tuyết, không đem theo áo khoác thì chết cóng cũng không ai hay.
Đứng trước cửa chung cư, Mina lạnh cóng, hai tay ôm lấy đôi vai gầy. Đôi mắt nhìn dòng người vội vàng lướt qua trong một màn tuyết trắng xoá. Tuyết rơi, đi đâu cũng ngập tràn tuyết. Nàng muốn chạy vào bên trong chung cư cho đỡ lạnh nhưng sợ Jeongyeon tới không thấy liền chạy đi mất. Tính cách ít chịu kiên nhẫn, quan sát như Jeongyeon lại làm Mina bực bội vô cùng. Bản thân đứng trước tuyết đợi, lòng lại chẳng có hy vọng rằng Jeongyeon sẽ tới.
Ting~~
Chiếc điện thoại trong túi xách vang lên, có lẽ đúng như nàng đã nghĩ. Jeongyeon lại lỡ hẹn nữa rồi. Tay không dám lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Cơ thể như đông cứng không thể nhúc nhích được nữa. Mina chậm chạp rời khỏi tư thế đông cứng, mở chiếc túi ra. Trên màn hình trên điện thoại hiện ra dòng tin nhắn.
Jeongyeon:
Mina à, cho tôi xin lỗi nhé. Cô ấy bị sốt cao. tôi phải chăm sóc cô ấy. Thôi để lần sau chúng ta đi chơi sau nhé.
Xem xong tin nhắn, Mina chỉ biết cầm cự không cho giọt nước mắt nào được rơi ra khỏi hàng mi. Đợi chờ Jeongyeon, đến nổi cơ thể lạnh cóng, vậy mà Jeongyeon lại ở cạnh cô ấy. Đau quá, nỗi đau này như được báo trước.