Dây tơ hồng

820 91 11
                                    




Kang Daniel năm ba tuổi lần đầu nhìn thấy Woojin, ấn tượng đầu tiên đối với đứa trẻ mới sinh là –– đen vãi.

Nhà Daniel nằm sát vách nhà Woojin, hai nhà cực kỳ thân thiết, nếu không phải ở ru rú trong nhà thì chỉ cần mở cửa là có thể thấy mặt, đi năm bước đã có thể ôm nhau. Vì vậy, dưới sự gửi gắm của mẹ Park, bạn nhỏ Woojin cứ thế mơ mơ hồ hồ trở thành cái đuôi nhỏ suốt ngày chạy theo sau Daniel.

Cứ thế cho đến năm Daniel mười tuổi, Woojin bảy tuổi, hai đứa đã đứng đầu trong danh sách đen của các mẹ trong khu phố.

Tương truyền rằng ở phía tây khu phố, có hai tiểu quỷ nghịch như giặc, dẫn đầu một đám trẻ con cả ngày chạy đông chạy tây bày trò chơi đùa.

Nếu như nói Kang Daniel và Park Woojin là ác quỷ, thì chắc hẳn Hwang Minhyun chính là thiên thần.

Minhyun lớn hơn Daniel một tuổi, hơn Woojin bốn tuổi.

Đứa trẻ này sở hữu khuôn mặt đường nét sắc xảo, đôi mắt một mí hơi xếch lên, sống mũi thẳng tắp cùng làn da trắng nõn, trông giống hệt một chú cáo sa mạc. Đối với người lớn, bé luôn có bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn, ít khóc ít nháo, làm cho người gặp người thích, đều hận không thể mang về nhà mà cưng chiều.

.

Mặt trời vừa ló dạng, bầu trời có một vệt hồng nhạt, tựa như người họa sĩ nào đó cố tình tô điểm thêm cho bức tranh cảnh bình minh.

Hwang Minhyun mười một tuổi, ngồi một mình trên bãi biển suy tư, thoạt nhìn hoàn toàn không hợp với tuổi chút nào. Minhyun tự thấy bé cái gì cũng tốt, không những đẹp trai mà còn đáng yêu.

Vậy mà, đường đường là người thành phố biển thế nhưng bé lại không thể tắm biển!

Bạn hỏi vì sao ư?

Rất đơn giản, vì bé dị ứng với muối biển.

Hwang Minhyun giận!

Rõ là ở ngay trước mắt, thế mà không được chạm vào, cảm giác đó khó chịu biết bao.

Đang ngồi ngây ngốc thì Minhyun thấy hai thân ảnh nho nhỏ trạc tuổi bé kéo theo cái gì đó đang chạy đến đây, vừa chạy vừa giỡn, ồn ào không thể tả.

Cả hai chạy đến gần Minhyun thì dừng lại, Daniel nhìn sang Woojin, thấy nhóc gật đầu thì cất tiếng, "Này, sao cậu lại ngồi đây làm gì? Chán lắm, có muốn ra biển chơi với tụi này hông?"

"Đi nhé đi nhé đi nhé, bè gỗ này tụi tớ mới làm xong đó." Woojin đứng bên cạnh cũng liến thoắt.

Ah...

Ngồi bè gỗ chắc không dính nước đâu nhỉ?

Minhyun hơi bối rối nghĩ thầm, con mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại, nhưng rất nhanh đã gật đầu, "Được."

Dù sao cũng là trẻ con mà, có ngoan đến đâu thì cũng không thể cưỡng lại thứ cám dỗ mang tên 'trò chơi' được.

Ba đứa trẻ mau chóng lên bè ra biển. Do Minhyun không thể chạm vào nước biển nên bé ngồi trên bè gỗ để Daniel và Woojin đẩy ra hơi xa bờ rồi cả hai cùng nhảy lên.

NC17 | OngNiel ; Cheongnyangni 588Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ