Âu Dương Noãn lạnh lùng liếc đối phương một cái liền xoay người rời đi, nhưng xung quanh đều là hắc y thị vệ.
Nàng cao giọng nói: "Thái tử điện hạ, ngài đây là có ý gì?"
Quả nhiên Tiếu Diễn từ trong phòng mở tung cửa bước ra, tươi cười nhẹ nhàng: "Sao? Muội sợ ta như vậy sao?"
"Thái tử điện hạ quá lời rồi!"
"Chẳng phải là không muốn nhìn thấy ta sao?"
"Không dám!"
Lặng im, đột nhiên Tiếu Diễn cười lạnh: "Vào đi! Nếu muội thật sự quan tâm đệ đệ của mình!"
Âu Dương Noãn ngẩn ra, nhìn tình hình trước mắt, nàng không muốn cũng buộc phải đi vào.
Về phần Âu Dương Tước, Tiếu Diễn vì sao đột nhiên lại nhắc đến hắn?
Âu Dương Noãn nhanh chóng thấp giọng phân phó Xương Bồ: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Xương Bồ gật gật đầu, hơi cảnh giác nhìn nhìn xung quanh.
Trong thư phòng là một phong cách mang hơi hướng cổ xưa, trên giá sách dựa vào vách tường tràn đầy sách cao ngất ngưởng.
Trang trí trong phòng nhìn đều rất bình thường, duy trên đỉnh huyền là một viên Minh nguyệt châu thật lớn, rạng rỡ phát sáng giống như mặt trăng đêm rằm.
Sàn nhà là đá bạch ngọc mà các gia đình phú quý trong kinh đô thường dùng. Mỗi viên đều điêu khắc thành hoa sen ngũ hành, từng đóa đều rất sinh động.
Ngay cả nhụy hoa cũng được khắc tỉ mỉ tinh tế. Từng bước đi đều giống như bước trên từng bông sen, nhìn thì tầm thường nhưng lại là vật phẩm thế gian hiếm có.
Trong phòng phảng phất mùi huân hương nhè nhẹ, tản mát ôn hòa. Chính là thoáng có chút khổ ngọt.
Tiếu Diễn cũng không có tới gần, chỉ là lấy từ trong ống tay áo ra một cẩm quyên, đưa cho Âu Dương Noãn.
Nàng nhận lấy cẩm quyên mở ra. Bên trên theo thứ tự viết hai hàng tục danh của nữ nhi. Ước chừng có hơn mười cái tên, nàng không hiểu hắn đây là đang có ý gì.
"Đây là nhân tuyển chính thê cho Âu Dương Tước!"
Âu Dương Noãn nhíu mày, không tự chủ được mà nắm chặt cẩm quyên.
"Có phải cảm thấy rất mất mát? Nhưng có rất nhiều chuyện không phải do muội làm chủ!"
Tiếu Diễn thấy nàng siết chặt cẩm quyên liền cười lạnh: "Ta biết muội không thích nhất chính là bị người khác bức bách. Nhưng chỉ cần là người sống trên đời này, sẽ có lúc phải tạm thời nhân nhượng vì đại cục!"
"Nếu muội muốn đệ đệ mình chỉ là một người bình thường, hoặc là một kẻ ăn chơi trác táng vậy đều không cần nhanh, cũng sẽ không ai để ý đến hắn!"
"Nhưng Âu Dương Tước lại không phải. Hắn là một người có quyết tâm muốn làm đại sự. Phải bỏ qua nhiều thứ tất nhiên sẽ muốn càng nhiều hơn so với người khác. Ông trời rất công bằng, không ai so với ai may mắn hơn!"
Ánh mắt Âu Dương Noãn, vì những lời này mà trầm xuống.
"Trên này tên của quận chúa Tiếu Nhiên đứng thứ nhất!" Âu Dương Noãn chậm rãi nói.
Tiếu Diễn cả cười: "Trước mắt đệ đệ của muội chính là anh hùng trong mắt các tiểu thư khuê các. Tuổi trẻ anh khí không nói, lại là người được Hoàng đế trọng dụng. Tiền đồ tương lai không thể đo lường được!"
"Qua trận này không tránh khỏi có nhiều người muốn đem nữ nhi hướng Âu Dương gia kết thân. Ta hỏi muội, Nhiên Nhi không xứng vào cửa Âu Dương gia sao?"
"Quận chúa thơ ngây trong sáng, lại là viên trân châu của hoàng gia. Là kim chi ngọc diệp chân chính. Tước Nhi từ nhỏ nghịch ngợm, lại sống trong quân doanh đã được một thời gian, dã tính lại càng khó thuần. Ta chỉ sợ hắn không hiểu thương hương tiếc ngọc!"
"Muội lại không nói thật!"
Tiếu Diễn đảo mắt, cười đến là hờ hững: "Ta cũng biết muội không muốn. Nhưng việc này không thể từ chối. Muội là người thông minh, sao phải giả bộ hồ đồ như không hiểu?"
"Có đôi khi, ta tình nguyện mình là một người hồ đồ!"
Thế đạo này, mặc kệ ngươi có thân phận gì, thông minh ngược lại không bằng hồ đồ mới tốt. Âu Dương Noãn làm sao lại không rõ điểm này.
Tiếu Diễn quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, lúc này nàng đang đứng đối diện. Làn váy nhẹ đung đưa, sau khi xuất giá lại thêm một tầng quyến rũ phiêu dật.
Tiếu Diễn trong lòng vừa động liền nói: "Nếu là người khác, ta cũng không lãng phí nói nhiều như vậy!"
"Âu Dương Noãn hiểu được ý của điện hạ, cũng đa tạ ngài quan tâm đến. Chỉ là hôn sự của Tước Nhi...." Âu Dương Noãn dừng một chút, thanh âm trong trẻo.
Tiếu Diễn bị ánh mắt trong suốt của nàng chiếu tới, chỉ cảm thấy cả người như có dòng nước ấm chảy qua, dạt dào ấm áp.
Thần sắc nàng luôn lạnh nhạt, nay lại ôn nhu như vậy thật khiến người ta ngoài ý muốn đắm vào.
Hắn biết, nàng vẫn luôn chán ghét hắn đến cực điểm. Nay có thể nói chuyện ấm áp như vậy chẳng qua là vì nàng quan tâm đến đệ đệ mà thôi.
Biết được nàng vào phủ, hắn liền bỏ lại công vụ đi vào hoa viên. Ai ngờ lại thấy được một màn kia, hắn có ý tốt giải vây cho nàng lại bị nàng dùng loại ánh mắt lạnh nhạt kia đối diện với hắn.
Bắt đầu từ khi đó, dục vọng của Tiếu Diễn đối với Âu Dương Noãn sinh trưởng, lan tràn nhanh chóng không thể khống chế được.
Hắn sớm đã không phải là Hoàng trưởng tôn phải từng bước từng bước cẩn thận trước đây nữa.
Hắn chuẩn bị tốt, chờ đợi thời khắc là một nam nhân có thể nắm chắc tất cả.
Rất nhanh, hắn sẽ ngồi lên chỗ cao nhất, trở thành thiên tử vạn chúng chú ý. Nhưng, ngay cả một nữ nhân hắn cũng không thể có được.
"Một khi đệ đệ muội cưới quận chúa, cả đời này của hắn sẽ bị kéo vào cái vòng tranh đấu luẩn quẩn. Muốn thoát cũng không thể được, muốn bình an vui vẻ sống chỉ là vọng tưởng!"
"Cho dù ta bỏ qua cho hắn, người khác cũng sẽ không! Nhưng chuyện này không phải là không thể tránh được.....!"
Tiếu Diễn nghe thấy thanh âm của chính mình: "Chỉ cần muội...."
"Ta không muốn!"
Âu Dương Noãn ngẩn ra, không đợi Tiếu Diễn nói xong đã hiểu được ngụ ý của hắn. Nàng lập tức theo bản năng trả lời, lại còn rất nghiêm túc.
Lửa giận trong lòng Tiếu Diễn dâng lên, một tay cầm lấy ly trà trên bàn ném xuống đất.
Một tiếng động thanh thúy vang lên, lập tức bọt nước văng khắp nơi: "Lớn mật! Quỳ xuống!"
Âu Dương Noãn hết lần này đến lần khác cự tuyệt đã khiến lửa giận trong lòng hắn bốc đến đỉnh đầu. Trong mạch máu như có một loại hỏa diễm bùng cháy mạnh mẽ.
Hắn không biết loại nôn nóng này từ đâu mà có. Rõ ràng hắn không muốn tức giận với nàng, càng không muốn làm nàng sợ....
Ánh mắt Âu Dương Noãn nhìn chén trà bên chân, lẳng lặng quỳ rạp xuống đất.
Thời gian ước chừng một nén nhang, Tiếu Diễn cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
Đầu Âu Dương Noãn cúi xuống thật thấp, chỉ là ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy.
Hắn vẫn bắt buộc bản thân buông tha cho nàng. Nhưng nữ nhân như khối băng này, cứ như thế in sâu vào tâm trí hắn khiến hắn muốn xóa đi cũng không thể.
"Vĩnh An quận chúa, ta nghe nói bên cạnh muội có nha đầu tư thông với hộ vệ! Chuyện này là thực sao?"
"Điện hạ! Việc này chỉ là lời đồn!"
"Lời đồn? Nữ tử luôn lấy nhẹ nhàng, dịu dàng làm đức tính. Nhưng lời nói của muội lại rất sắc bén a!"
"Điện hạ! Nha đầu bên cạnh ta đều được quản thúc nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không làm ra việc đồi bại như vậy!"
"Việc đồi bại? Muội lúc trước, khi chưa xuất giá, Tiếu Thiên Diệp từng hướng tiên đế thỉnh hôn. Cũng có người nói cho ta biết, hắn và muội là lưỡng tình tương duyệt. Nói như vậy chẳng phải các ngươi cũng đã sớm làm ra chuyện cẩu thả rồi sao?"
"Mà nay, ta tuy rằng đã là Thái tử, lại đối với muội lưu luyến khó quên. Nói như vậy, ta cách việc làm chuyện cẩu thả trong lời muội cũng không phải rất xa?"
Âu Dương Noãn cắn chặt răng, không nói được một lời.
"Âu Dương Noãn! Muội đã vì tư lợi mà cùng Tiếu Thiên Diệp tương giao một lần. Nay vì đệ đệ, vì sao không thể tới cầu ta? Muội nói xem, Quận vương phi!"
Âu Dương Noãn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thực sự trừng lớn.
Ánh mắt của nàng rõ ràng như thế, tản mát ra ánh sáng khó có thể hình dung. Mang theo kinh ngạc, mang theo tức giận.
Ánh mắt như vậy khiến nỗi lòng phức tạp của Tiếu Diễn không chỗ che dấu.
Lửa nóng lại đột nhiên dâng lên, Tiếu Diễn cơ hồ tức giận đến không thể ngăn lại được.Việc Tiếu Thiên Diệp lúc trước, Âu Dương Noãn xác thực là có tâm tư. Nhưng nàng sao có thể thừa nhận tình cảnh với hắn lúc ấy căn bản không thể giãy dụa, càng không thể cự tuyệt. Nhưng nàng cũng chưa từng làm chuyện gì để phải bị chỉ trích.
Trên đầu gối Âu Dương Noãn lan tràn đau đớn. Cơ hồ là hy vọng Tiếu Diễn lập tức đuổi nàng đi, nàng liền không cần tiếp túc quỳ trong này nữa.
Nhưng hắn lại cứ hỏi dồn, cơ hồ không có chừng mực.
Không biết là vì quỳ quá lâu, hay là lời nói của hắn càng ngày càng mơ hồ.
Âu Dương Noãn bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới ẩn ẩn đau nhói, bên hông cũng bủn rủn không chịu nổi, cơ hồ muốn té ngã.
Đầu càng ngày càng nặng, không thể nghe được lời Tiếu Diễn. Trong lúc chất vấn, hình như còn nhắc đến tên Tiếu Trọng Hoa.....
Mồ hôi lạnh phủ đầy trán Âu Dương Noãn, một giọt lớn chảy xuống mi mắt nàng. Cả thể xác lẫn tinh thần đều đang phải chịu đựng đau đớn.
Chờ khi nàng ngưng trụ tâm thần lại, liền thấy một nam tử y bào che khuất tầm nhìn trước mắt.
Còn chưa kịp phản ứng, lại bị một sức mạnh kéo cả người nàng đứng lên: "Âu Dương Noãn, có nghe thấy lời ta không?"
Âu Dương Noãn đã muốn hao hết thể lực, lại cơ hồ không nghe rõ hắn nói gì. Cũng bất chấp cái gọi là tôn nghiêm, chỉ miễn cưỡng nói: "Thái tử thứ tội, ta nghĩ là do quỳ quá lâu nên nhất thời không có tri giác!"
Chỉ là cả người không nhịn được run run đã bán đứng nàng.
Tiếu Diễn buông tay, Âu Dương Noãn liền vô lực ngã xuống mặt đất cứng rắn.
Đau đớn bén nhọn đột ngột đánh úp lên nàng, ngực như bị cự thạch đánh mạnh vào, trong miệng cũng tràn đầy hương vị tanh ngọt.
"Muội làm sao vậy?"
Thân thể Âu Dương Noãn hoàn toàn không đứng dậy được, làm sao còn đủ sức nói cái gì. Mồ hôi cùng nước mắt liên tiếp rơi xuống nền đá.
Tiếu Diễn nhìn mồ hôi che kín trên trán cùng nước mắt không ngừng rơi xuống của Âu Dương Noãn. Từng giọt từng giọt rơi trên mặt đá ngọc thạch.
Nhìn thân thể mềm mại không ngừng run run bỗng nhiên không thể ức chế khiến hắn chấn động mạnh.
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, tựa hồ như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy được.
Tiếu Diễn vốn là người rất thương hương tiếc ngọc. Trên thực tế tận đáy lòng hắn lại rất ác cảm với nước mắt của nữ nhân. Bởi vì đó là biểu hiện của sự yếu đuối.
Nhưng giờ phút này nhìn Âu Dương Noãn, nội tâm hắn lại nổi lên gợn sóng dục vọng.
Mỹ nhân bên cạnh hắn rất nhiều, từ lúc bắt đầu trưởng thành đã vậy. Cho nên hắn chưa bao giờ đối với một nữ nhân lưu tâm hơn một chút.
Dường như chỉ có đế vị xa xôi kia mới có thể hấp dẫn hắn.
Nhưng nữ nhân trước mắt này lại là một ngoại lệ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng bắt đầu dùng một phương thức kỳ dị làm cho hắn lâm vào tràng cảnh.
Lúc này hắn không thể tự hỏi, thầm nghĩ muốn đem nàng nuốt vào bụng. Nữ nhân này là một yêu tinh mê hoặc lòng người, hắn nhất định phải có được nàng.
Nếu lúc đầu Âu Dương Noãn cũng giống như những nữ nhân khác lấy lòng hắn, nịnh nọt hắn thì hắn căn bản sẽ không liếc mắt nhìn nàng lần thứ hai.
Ngay sau đó, một trận choáng váng đánh úp lại. Âu Dương Noãn bị hắn ôm lên.
Thân thể rời khỏi nền đá lạnh cứng, còn chưa kịp phản ứng, hơi thở Tiếu Diễn đã phả lên mặt nàng.
Chút cảm giác man mát khiến Âu Dương Noãn chốc lát liền thanh tỉnh lại. Nàng thế nhưng lại đang nằm trong lòng hắn.
Mà thân thể vị Thái tử này thế nhưng lại đang kề rất gần. Hô hấp của hắn khiến người ta bất giác nhớ tới hơi thở của dã thú đang từng bước tới gần.
Nàng bối rối sợ hãi muốn rời khỏi hắn, lại bị một bàn tay của hắn vươn tới ngăn trở.
Trong khoảnh khắc, cổ áo của nàng bị mở rộng ra đến bả vai. Hai tay hắn nhanh chóng nắm lấy nàng.
"Âu Dương Noãn, ta thật sự tò mò muội rốt cuộc có cái gì hấp dẫn ta? Có lẽ chiếm được muội rồi, ta sẽ không còn phát cuồng như vậy nữa...."
Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy hàn ý từ bàn tay hắn lan tràn khắp toàn thân: "Điện hạ, ta là Minh quận vương phi!"
"Vậy thì sao? Nữ nhân mà ta muốn, chính là của ta!"
Âu Dương Noãn mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân này.
Nàng hoàn toàn không biết hiện tại phải làm gì. Bởi vì lúc này hai mắt Tiếu Diễn đã đỏ bừng, giống như hoàn toàn là một người khác. Như là đang bị một sức mạnh đáng sợ chi phối.
Trên tay Tiếu Diễn tăng thêm khí lực, tham lam thâm nhập vào trong y phục nàng.
Âu Dương Noãn hoảng sợ: "Nếu Bệ hạ biết việc này, nhất định sẽ...."
Tiếu Diễn đột nhiên cảm thấy da thịt Âu Dương Noãn lạnh lẽo không hề có một chút độ ấm.
Cả người lại không ngừng run run, hắn liền ôm nàng ngồi lên ghế.
Hắn muốn xem nàng rốt cuộc là làm sao mà khiến nàng thống khổ như vậy.
Nhìn nàng không ngừng thở dốc, giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hắn chỉ có thể ở trong lòng nhạo báng nàng cố gắng vô ích.
Tay hắn chỉ vừa chạm vào bộ ngực mềm mại của nàng, xúc giác kia thế nhưng lại khiến cho người ta thỏa mãn như vậy: "Âu Dương Noãn, hiện tại hết thảy đều đã nằm trong tay ta. Không cần cố gắng vô ích!"
Hoàn toàn không đoán trước được, Âu Dương Noãn lại kịch liệt liều mạng giãy dụa.
Nàng thế nhưng lại từ trên người Tiếu Diễn ngã lăn xuống, cả người vô ý thức hung hăng đập vào thư án.
Tiếu Diễn cười lạnh, vươn tay hất hết mọi thứ trên thư án, đặt nàng nằm lên trên. Không cho nàng có cơ hội chạy thoát, tay hắn nhanh chóng cởi xiêm y, nhào vào thân thể của nàng.
Bên ngoài Tiếu Diễn thập phần thanh nhã nhưng giờ phút này lại bộc phát bạo khí đáng sợ như vậy. Giống như có gì đó khiến bản tính thật của hắn thoát ra vậy: "Nếu muội cầu cứu, để người khác nhìn thấy sẽ có hậu quả gì, muội phải biết!"
Âu Dương Noãn gắt gao nhắm chặt hai mắt. Trong lòng cơ hồ thống hận đến phát cuồng.
Nếu Tiếu Diễn còn chút lý trí, hắn cũng biết làm chuyện này sẽ có hậu quả gì. Nhưng hiện nàng biết rõ, Tiếu Diễn đã quên hết tất cả.
"Âu Dương Noãn, mở to mắt nhìn ta. Người trước mặt muội không phải Tiếu Thiên Diệp, cũng không phải là Tiếu Trọng Hoa. Mà là ta! Là Tiếu Diễn!"
Tay Tiếu Diễn mãnh liệt lỗ mãng ở trên thân thể nàng không ngừng đoạt lấy.
Từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều biến thành hình ảnh tàn nhẫn ở trong đầu không xóa đi được.
Thân thể nàng rất đau, rất đau. Đau đớn ở trong bụng như độc xà bắt đầu lan tràn. Giống như có thứ gì đó từng chút từng chút xói mòn trong cơ thể nàng.
Thân thể hắn nóng bỏng, Âu Dương Noãn lại cảm thấy cả người rét run.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn xôn xao. Cửa giống như bị người ta đẩy mạnh mở ra.
"Noãn Nhi? Noãn Nhi? Muội làm sao vậy?"
Âu Dương Noãn nghe được, là âm thanh hoảng loạn của Lâm Nguyên Hinh.
Nhưng nàng không có cách nào trả lời, một chữ cũng không nói được.
Đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng. Âu Dương Noãn cố hết sức ngẩng đầu. Dịch sa bình giao đan bào, thắt lưng bạch ngọc ngự long. Là....là thường phục của quận vương.
Tiếu Trọng Hoa! Bên tai tựa hồ như nghe thấy sự rung động kịch liệt trong ngực hắn. Chưa bao giờ nghe qua lời nói gấp gáp, thần sắc nghiêm nghị, phẫn nộ như vậy.
Tiếu Trọng Hoa! Chàng nhất định là điên rồi. Sao có thể thiện sấm phủ Thái tử như vậy?
Nay ở trong triều, người Tiếu Diễn kiêng kỵ nhất chính là chàng. Sao chàng có thể trong lúc này làm ra loại hành động như vậy?
Âu Dương Noãn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dưới bụng đau quá. Một khắc kia, nàng đột nhiên cảm giác được có một dòng nước ấm từ trong thân thể chảy xuống.
Cuối cùng, trước khi mất đi tri giác nàng đột nhiên nghe thấy Tiếu Trọng Hoa tha thiết gọi 'Noãn Nhi'. Thanh âm tha thiết hoảng loạn, thống khổ mà ẩn nhẫn.
Còn có một giọt nước nóng bỏng rơi xuống gương mặt lạnh như băng của nàng.
Chàng đang khóc sao?
Trong mông lung, Âu Dương Noãn cảm thấy buồn cười. Một nam nhân như Tiếu Trọng Hoa, làm sao có thể rơi lệ? Hoặc là, đây chính là một giấc mộng đáng sợ.
BẠN ĐANG ĐỌC
( QUYỂN II ) TRÙNG SINH CAO MÔN ĐÍCH NỮ
General Fiction▪Tác giả: Tần Giản ▪Thể loại: ngôn tình cổ đại, trùng sinh ▪Tổng số chương: 417 chương ▪Tình trạng bản gốc: Hoàn thành ▪Văn án: Đám người kia, khiến ngoại tổ mẫu nàng uất ức mà chết, âm mưu giết đệ đệ nàng, đạp lên tình cảm của nàng, ngay cả nàng họ...