"Nói vậy, chuyện này không có ai biết chứ?" Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc cúi đầu nói: "Đây là tất nhiên. Xin quận vương phi yên tâm!"
"Chủ tử nói, ban đầu Thái tử phi bất quá chỉ là gây chuyện nhỏ. Lần này lại hạ quyết tâm như vậy, muốn phủ Thái tử cùng Yến vương phủ kết thù!"
Âu Dương Noãn thả một nắm thức ăn nữa xuống hồ, ngón tay thon dài xoa xoa đình trụ một bên: "Người đó luôn tự phụ, nghĩ rằng bản thân thông minh. Cây lớn có thể ngăn cản sóng to, gỗ có thể dùng để làm nhà kiên cố!"
"Nhưng nếu bị một con mối từ trong từng chút từng chút ăn mòn khoét rỗng, ngươi nói xem, còn ai có thể ngăn cản kết cục?"
Nàng nhìn đình trụ, tay kia chậm rãi vuốt đi lên. Tầm mắt nàng dừng trên từng nét chạm trổ tinh xảo, chậm rãi nói: "Nếu tự nàng đi tìm đường chết, đến lúc đó chỉ cần nhẹ nhàng nhất nhã liền có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục!"
"Dạ! Nô tỳ hiểu. Nô tỳ nhất định sẽ đem những lời này chuyển đến Lâm trắc phi!" Tiểu Trúc thi lễ rồi liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không khí thanh lương. Gió một trận lại một trận, trong không khí có dòng khí toàn kích nào đó không thể bất nhập. Giống như muốn xuyên thấu tứ chi nàng.
Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc, thản nhiên nói: "Mang đàn cổ của ta tới đây!"
"Dạ!" Hồng Ngọc nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau đã mang đàn cổ đến.
Âu Dương Noãn ngồi xuống, cúi đầu đánh đàn.
Trên ống tay áo tuyết trắng thêu hoa lan thanh nhã, theo động tác của nàng đung đưa hạ xuống.
Mười ngón tay nàng khinh áp cầm huyền. Quang ảnh loang lổ, ánh lên sườn mặt thập phần trầm tĩnh của nàng.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến. Xương Bồ vội vàng ngăn người nọ: "Đứng lại!"
Hồng Ngọc nhìn người, nhất thời ngạc nhiên. Lập tức nhìn về phía Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn đánh xong một đoạn, mới ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười. Như là đối với hảo hữu nhiều năm không gặp: "Ngươi đến rồi!"
Hạ Lan Đồ một thân lam bào, thập phần đơn giản. Khuôn mặt cũng vẫn tuấn tú như trước.
Hắn chắp tay xem như chào hỏi rồi ở phía đối diện xa xa ngồi xuống: "Ngươi biết ta hôm nay sẽ đến?"
"Nếu ta đã nói những lời kia với đại tẩu, nàng làm sao có thể ngồi yên được?"
Thanh âm Âu Dương Noãn vẫn ôn hòa như nước: "Huống chi, ngươi và ta ngoài ân tình còn có nghĩa bằng hữu. Ngươi tất nhiên sẽ vì nàng mà tới tìm ta. Hạ Lan công tử, ta nói đúng không?"
"Một khúc vừa rồi, chợt nghe như là nghênh đón tri âm tri kỷ. Nhưng nghe thêm lại cảm thấy có sát khí vô hạn ập tới khiến người ta không duyên cớ nghĩ đến rất nhiều điều!"
Hạ Lan Đồ cũng không vội vã trả lời vấn đề của nàng, ngược lại chỉ nói một câu như vậy.
Âu Dương Noãn khẽ gảy gảy huyền cầm, lập tức liền phát ra vài tiếng âm đơn điệu.
Nàng vẫn thản nhiên cười, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Oh? Sát khí sao?"
Hạ Lan Đồ mỉm cười: "Là người phương nào khiến lòng ngươi sinh ra hận ý như vậy?"
Âu Dương Noãn khẽ vuốt thân đàn, thân đàn làm bằng gỗ lim được chạm trổ tỉ mỉ. Nàng chậm rãi nói: "Cái này....nếu nói trong đó cũng bao gồm cả vị đại tẩu kia của ta, Hạ Lan công tử sẽ làm thế nào?"
Hạ Lan Đồ trông như phong thần, như ngọc. Lỗi lạc hiểu biết.
Người ngoài nghĩ hắn nhàn vân dã hạc, nhưng lại không biết hắn chính là hoàng tôn hậu duệ quý tộc chân chính.
Nhưng khi hắn nghe những lời này, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Phía sau, Hồng Ngọc đã cẩn thận dâng trà lên.
Âu Dương Noãn bưng chén trà còn đang nóng lên, ung dung uống trà, nhìn Hạ Lan Đồ phía đối diện.
"Thế nào?" Nàng không chút để ý hỏi.
"Hả?"
Thần sắc Hạ Lan Đồ mờ mịt, chung trà đang cầm trên tay run lên. Nắp chung trà va chạm vào thành tạo nên một tiếng lạch cạch thanh thúy.
Khóe môi Âu Dương Noãn tràn đầy ý cười: "Quả nhiên quan tâm quá, tâm sẽ bị loạn. Ta hỏi Hạ Lan công tử, trà này như thế nào?"
Hạ Lan Đồ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Âu Dương Noãn. Dừng một chút mới nói: "Ta lưu lạc khắp nơi, ngày thường cơm rau dưa quán. Trà tinh xảo như vậy, ở trong mắt ta thì so với nước suối bình thường cũng không có gì khác biệt. Quận vương phi có hỏi ta thì cũng như không!"
Âu Dương Noãn hơi nhíu mày, cũng không đáp lời.
Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, nhìn lá trà màu xanh nhạt chìm nổi, ở trong chén trôi qua chỗ này lại dạt qua chỗ kia. Nhưng vẫn cố chấp không chịu chìm xuống đáy, giống như đang kịch liệt tìm kiếm điểm cân bằng tốt nhất.
"Vô luận là trà phương nào, nếu không trải qua khí trời ấm lạnh, chìm nổi trong sương sớm thì chỉ sợ còn kém hơn hương vị của nước suối!"
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Thân thế Hạ Lan công tử đặc thù, trải qua vô số biến cố. Cũng xem như là người đã trải qua ấm lạnh thế gian. Chỉ là không biết, vì sao ngươi lại yêu một nữ tử khí thế bức người như vậy?"
Ánh mắt Hạ Lan Đồ khẽ động, khóe môi vẫn hơi nhếch lên, chỉ thêm một chút ý tứ đùa cợt: "Ban đầu Nhu Trữ cũng không phải như vậy, là ta có lỗi với Thế tử!"
"Bởi vì Nhu Trữ và Thế tử có hôn ước từ nhỏ, cho nên Nhu Trữ thường xuyên theo mẫu thân nàng đến thăm Yến vương phi. Là do ta động tình với nàng!"
"Động tình? Hạ Lan công tử, ngươi lớn lên trong Yến vương phủ. Nói ra lời này có phải là có chút vong ân phụ nghĩa?" Âu Dương Noãn buông chung trà, phát ra tiếng cười khẽ.
Hạ Lan Đồ thở dài: "Ta chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, hơn nữa cả đời không thể ra ánh sáng, không ai quan tâm đến ta!"
"Bảy tuổi, lần đầu tiên ta gặp Nhu Trữ, nàng thế nhưng lại chủ động nói chuyện với ta. Thậm chí còn tự tay bóc hạt sen cho ta ăn. Khi nàng cười ôn nhu đáng yêu đến thế, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên!"
"Cho nên, nàng chính là bằng hữu đầu tiên của ta. Ta vẫn đem loại tình cảm sai trái này đặt trong lòng, chưa bao giờ nhắc tới với bất luận kẻ nào. Thậm chí ngay cả Nhu Trữ cũng không biết!"
"Ta vốn tưởng rằng Thế tử tuy hưu nhược nhiều bệnh nhưng chung quy vẫn là một nam nhân đáng để phó thác!"
"Nhưng từ sau khi Nhu Trữ gả cho hắn thì chưa từng có một ngày lành. Tiếu Trọng Quân ngoài mặt là một nam nhân bình thường, nhưng sau lưng hắn lại là....."
Hạ Lan Đồ dừng một chút, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn: "Vừa gả vào được một năm, Nhu Trữ cơ hồ như dùng lệ để rửa mặt.... Nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, không thể không chịu đựng. Có lẽ....sau đó nàng xem ta như ngọn cỏ cứu mạng!"
Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: "Mỗi người đều phải thừa nhận vận mệnh của mình. Cũng có lựa chọn của chính mình, hơn nữa phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó!"
"Ta không biết Tiếu Trọng Quân rốt cuộc là dạng người gì. Nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Tôn Nhu Trữ làm người, đối nhân xử thế như thế nào. Cho nên, ta thật sự rất khó tin tưởng lời này của ngươi!"
Thần sắc Hạ Lan Đồ có chút bất đắc dĩ: "Ta biết sẽ không có ai tin. Thậm chí ngay cả chính ta cũng từng hoài nghi những lời của Nhu Trữ!"
"Nàng nói với ta, Tiếu Trọng Quân âm mưu ngoan độc, giỏi về công kích nhược điểm lòng người. Bề ngoài thì tao nhã, nhưng thực tế lại là một con quái vật!"
"Nhưng những lời này, nàng lại không có chứng cứ xác thực gì để chứng minh. Thậm chí ở trên thân thể nàng cũng không nhìn thấy vết thương gì!"
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Quan trọng nhất là, Thế tử dù sao cũng là một người bệnh không thể rời giường. Muốn người ta tin tưởng hắn khi nhục thê tử của mình, không phải thực buồn cười sao?"
"Ngươi có lẽ chưa từng tận mắt nhìn qua Tôn Nhu Trữ đối xử với thị thiếp của Thế tử như thế nào? Nếu ngươi nhìn thấy, ngươi còn có thể nói là nàng bất đắc dĩ không?"
"Người ta nói tình quá sâu đậm sẽ bị che mắt. Hạ Lan công tử, ngươi căn bản không hiểu hết được nàng đâu!"
Hạ Lan Đồ cười cười: "Giữa con người đôi khi tựa hồ là có một loại duyên phận, có người đối với ngươi liền có một loại sức hút đặc biệt. Vừa thấy liền đã có hảo cảm, gặp thêm hai ba lần nữa liền chìm sâu trong đó không thể tự thoát ra được. Nhưng có thể khiến ngươi nguyện ý vì nàng trả giá, có lẽ là do ta kiếp trước nợ nàng!"
"Ngươi hãy xem như nãy giờ ta chỉ đang kể một câu chuyện cười, tất cả đều quên đi. Lần này ta đến, chỉ là vì muốn cầu ngươi đừng so đo với Nhu Trữ. Ngươi là một vị bằng hữu rất tốt. Thậm chí so với Nhu Trữ càng hiểu ta hơn. Về cừu hận, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn!"
Hạ Lan Đồ vẫn ôn ngôn mỉm cười: "Làm gì khiến bản thân mình phải cuốn vào một vòng luẩn quẩn như vậy?"
"Chuyện này, ngươi nên đi hỏi Tôn thị một chút, vì sao lại tướng bức ta vào đau khổ? Nếu không phải nể mặt ngươi, ngươi cảm thấy ta còn có thể để nàng sống nhẹ nhàng như vậy sao?"
"Hạ Lan công tử, ngươi đã cứu mạng ta. Cho nên ta mới nhường nhịn người trong lòng ngươi. Nhưng nếu...."
Ngữ khí của Âu Dương Noãn chậm rãi trở nên băng lạnh: "Nếu nàng có ý muốn cùng ta đối địch, ngươi cũng đừng trách ta không nhớ đến tình bằng hữu!"
Hạ Lan Đồ nghe vậy, hai mắt nhướng lên. Thật lâu sau, hắn mới hít một hơi thật sâu, giọng điệu trầm xuống: "Ta tất nhiên sẽ khuyên nàng. Nhưng với cá tính của nàng....cũng không phải ta có thể khống chế. Cho nên ta mới đi tìm ngươi!"
"Thật có lỗi, cá tính của ta cũng không phải tùy ý để người khác khống chế. Hạ Lan công tử, hiện tại tuy rằng ta còn nhớ ân đức của ngươi. Nhưng không chừng một ngày nào đó rời giường ta lại quên không còn một mảnh. Những lời này, mời ngươi chuyển tới cho Tôn thị!"
Nàng đứng dậy mỉm cười, chỉ là trong đó chứa đầy lãnh ý: "Hồng Ngọc, tiễn khách!"
Sau khi Hạ Lan Đồ rời đi, Hồng Ngọc thấp giọng nói: "Tiểu thư, ngài tin tưởng lời Hạ Lan công tử sao?"
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Ngay cả bản thân hắn cũng không tin, ta làm sao có thể tin? Tiếu Trọng Quân là loại người gì, cùng ta không chút quan hệ. Hiện tại ép ta chính là Tôn Nhu Trữ!"
"Chuyện ta bảo ngươi điều tra, sao rồi?"
"Tiểu thư đoán rất đúng. Nha đầu bên người Thế tử phi, quả thật đã lặng lẽ liên lạc với người bên cạnh Thái tử phi!"
"Xem ra, chuyện phát sinh trong thư phòng kia ngoại trừ Chu Chỉ Quân. Vị đại tẩu xinh đẹp đoan trang này cũng đã đạp vào một cước!" Âu Dương Noãn cười lạnh.
Sát ý như độc xà, phút chốc đã chui vào người, càng bò càng nhanh. Trong tay cầm một đóa hoa hồng. Không biết khi nào, không ngờ như một khối xúc tua ngưng băng lãnh ngọc, đạm mạc lạnh buốt, không chút độ ấm.
Nàng chỉ gắt gao đem đóa hoa cầm trong tay, móng tay trong suốt đặt trên cuống hoa. Chất lỏng màu lục như hạ bích ba xuân ấm dính lên đầu ngón tay. Ngón tay thon dài trong màu sắc hỗn hợp của hoa lá, trắng đến ghê người.
Tách một tiếng, bông hoa liền rời cành.
Tôn Nhu Trữ, Chu Chỉ Quân....các ngươi biết không, nếu ta đã hận một người thì cho dù biến thành ma, thành quỷ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Đây đều là do các ngươi tự tìm đến, chớ trách ta vô tình độc ác?
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng bóp nát bông hoa trong tay. Trên mặt liền lộ ra nụ cười lãnh khốc.
Ở bụi hoa cách đó không xa, truyền đến thanh âm đùa giỡn của bọn nha đầu.
Âu Dương Noãn xa xa đứng nghe, lặng im. Nhẫn nại, ấp ủ cùng với chờ đợi.
......
Hạ tâm đường.
Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng rỡ nhưng không ngăn được gió xuân se lạnh. Mỗi khi gió nhẹ thổi, đập vào xuân la song sa khẽ rung động.
Hồng Ngọc châm trà, mùi thơm lạ lùng lập tức tràn vào mũi. Đúng là mân trà Thái tử phi mang tới an ủi.
Mí mắt Âu Dương Noãn khẽ giật, đáy mắt lẳng lặng châm chọc, cũng không nổi lên.
Phương mama thấy thần sắc Âu Dương Noãn không tốt liền kêu Hồng Ngọc châm một chén trà nhỏ, tự mình mang đến đặt vào tay Âu Dương Noãn.
"Mama không cần lo lắng, đều giống nhau thôi!"
Âu Dương Noãn nở nụ cười, chậm rãi uống hai ngụm trà. Đảo mắt lại thấy trên bàn có một ít điểm tâm rất khác biệt.
"Đây là?"
"Sáng sớm trước khi xuất phủ, Quận vương đã phân phó chúng nô tỳ chuẩn bị. Là bánh tử đằng!"
Âu Dương Noãn không khỏi líu lưỡi.
Hoa tử đằng tháng tư nở rộ, tháng năm hoa tàn. Hoa có mùi hương thơm ngát, mùi hương lại giữ được lâu.
Mỗi năm khí trời đầu xuân, tử đằng nở rộ, từng chùm hoa cong cong rũ xuống, một cơn gió nhẹ thổi mùi hương tràn khắp sân.
Mọi người cũng liền hái hoa tử đằng làm bánh. Nhưng hôm nay đã là tháng bảy, làm sao còn hoa tử đằng?
Nàng không dấu được sự kinh ngạc.
Còn không chờ nàng nói chuyện, Hồng Ngọc đã đem điểm tâm lại gần: "Tiểu thư, ngọ thiện ngài ăn không vào. Không bằng ăn chút điểm tâm này đi!"
"Được!"
Âu Dương Noãn nghiêng đầu nhìn Hồng Ngọc cười. Nhất thời giống như băng khai tuyết hóa, thanh lệ xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Da bánh tử đằng trắng noãn như tuyết, mỏng như cánh ve. Hơi vừa lật động liền nhìn thấy tầng tầng lớp da trắng, liên miên dựng lên, giống như từng phiến từng phiến lông ngỗng.
Âu Dương Noãn cắn một miếng, chỉ cảm thấy mùi hương thơm ngát tràn ngập trong miệng: "Là hoa cuối mùa?"
"Đúng vậy! Sau khi tiểu thư gả vào ba ngày, lúc đi ngang qua đình viện có cảm thán "Hoa tử đằng thật đẹp. Đáng tiếc kỳ hoa quá ngắn!'. Sau đó Quận vương liền phân phó chúng nô tỳ chờ đến lúc hoa sắp tàn thì hãy hái xuống!" Hồng Ngọc che miệng cười.
Tiếu Trọng Hoa thoạt nhìn thật không phải là người cẩn thận như vậy. Âu Dương Noãn cũng liền mỉm cười.
Buổi chiều muộn là thời điểm con người ta cảm thấy biếng nhác nhất. Lúc này Tiếu Trọng Hoa vẫn chưa trở về.
Âu Dương Noãn đọc sách cảm thấy mệt liền nằm trên tháp thượng nghỉ ngơi. Vốn chỉ muốn ngủ một canh giờ, ai ngờ khi tỉnh lại thì đã thấy sao sáng đầy trời.
Âu Dương Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như bị cảnh sắc bên ngoài mê hoặc liền bước xuống đi thẳng đến bên cửa sổ.
Sàn nhà mang đến cảm giác man mát, Âu Dương Noãn cũng cố chấp không nhìn tới Hồng Ngọc đang quỳ gối đặt đôi giày thêu dưới chân.
Phương mama chạy nhanh tới, một bên phủ thêm áo choàng cho nàng, một bên nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ngài còn trong thời gian tĩnh dưỡng, sao có thể đón gió? Mau mau khoác thêm áo vào!"
Thấy nàng không phản đối liền nói tiếp: "Thái tử phi nói ngài lần trước bị sợ hãi nên đã lại phái người tặng rất nhiều lễ vật qua!"
"Lễ vật? Mang lên ta xem!"
Khóe miệng Âu Dương Noãn hơi hơi nhếch lên, đem mọi hận thù biến thành nụ cười lạnh, nuốt xuống đáy lòng.
Bọn nha đầu từng người lại từng người nối đuôi nhau tiến vào, trong tay mỗi người đều cầm một cái khay.
Bên trong để đầy trân châu phỉ thúy.....toàn bộ đều là những thứ quý giá.
Hồng Ngọc thấp giọng nói: "Những thứ này đều do Thái tử phi cùng Thái tử điện hạ mang tới an ủi. Bao gồm trân châu hơn trăm khỏa, thước châu hơn trăm lạp, san hô đỏ năm mươi khỏa, còn có mười khỏa đại đông châu. Đều là những thứ rất hiếm thấy!"
"Quận vương nói sao?"
"Quận vương nói, hết thảy đều tùy ý tiểu thư xử lý!"
Âu Dương Noãn đi đến trước khay, tiện tay cầm một khuyên tai miễn cưỡng thử. Hồng Ngọc liền nhanh chóng mang gương đồng đến.
Khuyên tai này được chế tác khéo léo cũng không có gì ngạc nhiên. Hiếm lạ là ở tinh công khảm hồng ngọc, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng mê hoặc, tinh mỹ sặc sỡ. Lúc này đang nhẹ lay động trên tai Âu Dương Noãn, thần kỳ phù hợp.
Thật đúng là hạ cả vốn gốc. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy Thái tử đối với Minh quận vương ân sủng vô hạn.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính đôi phu thê này đã làm nàng mất đi đứa con. Thậm chí còn để lại di chứng cả đời này có thể không được làm mẹ.
Âu Dương Noãn vẫn mỉm cười không có nửa phần tức giận: "Thật sự là bảo bối hiếm có!"
Hồng Ngọc rất hiểu Âu Dương Noãn đối với Chu Chỉ Quân thống hận vô cùng.
Nghe được lời này quả thực không khống chế được đáy lòng phẫn uất. Tay cầm gương đồng cũng bất giác run lên, gục đầu xuống: "Đúng vậy! Nhìn những lễ vật này, liền có thể thấy được Thái tử phi rất dụng tâm!"
Đúng vậy, rất dụng tâm! Vừa đánh nàng một kích, còn muốn lừa ánh mắt thế nhân.
Trong trường hợp phủ Thái tử tình thâm như vậy, nếu Âu Dương Noãn dám công khai biểu lộ chút bất mãn thì sẽ liền là một nữ nhân vong ân phụ nghĩa.
Đến lúc đó, lời nàng nói ai sẽ tin tưởng đây? Chu Chỉ Quân quả nhiên sâu không lường trước được!
Nhưng mà vẫn có thể diệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
( QUYỂN II ) TRÙNG SINH CAO MÔN ĐÍCH NỮ
General Fiction▪Tác giả: Tần Giản ▪Thể loại: ngôn tình cổ đại, trùng sinh ▪Tổng số chương: 417 chương ▪Tình trạng bản gốc: Hoàn thành ▪Văn án: Đám người kia, khiến ngoại tổ mẫu nàng uất ức mà chết, âm mưu giết đệ đệ nàng, đạp lên tình cảm của nàng, ngay cả nàng họ...