Thực hiển nhiên, hai người kia, không phải là lựa chọn tốt nhất.
Tiếu Thiên Diệp muốn là tim của nàng, vì thế không tiếc đạn tinh kiệt lo hao hết tâm tư.
Mà Tiếu Trọng Hoa nàng lại hoàn toàn không biết đối phương muốn cái gì.
Từ điểm này liền thấy hắn so với Tiếu Thiên Diệp càng đáng sợ hơn.
Âu Dương Noãn nghĩ đến đây liền hơi hơi rũ mắt xuống, dây kết hoa tai thật dài cũng nhẹ rũ xuống, tư thái ôn nhu. Thanh âm như phủ một tầng sương: "Ta hiểu được!"
Tiếu Trọng Hoa cười nói: "Ta không có ý gì khác, nàng không cần đa tâm. Kinh đô này rất nhiều thiên kim tiểu thư, nếu nói tâm tư trầm tĩnh, không ai có thể vượt qua nàng. Chỉ là cây cao tất đón gió, bất luận là chuyện gì đều phải cẩn thận. Nhất là mấy ngày nay nàng lại nổi bật như vậy, dễ dàng bị người khác đố kỵ!"
Trong lòng Âu Dương Noãn chấn động, cúi đầu tinh tế suy nghĩ những lời hắn nói. Bất hòa trong lòng cũng dần giảm xuống, ngược lại sinh ra chút gợn sóng ôn nhu.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Đa tạ quận vương nhắc nhở!"
.....
Trong đình Uyển ngọc, Tiếu Thiên Diệp cùng Tiếu Lăng Phong đang ngồi uống rượu.
"Được rồi, đừng uống nữa!" Tiếu Lăng Phong đè chặt tay đang cầm ly rượu của Tiếu Thiên Diệp, "Trên yến hội nhiều người như vậy, ngươi muốn người khác nhìn thấy rồi chê cười sao?"
Tiếu Thiên Diệp vẫn nâng ly rượu trước mặt, tự châm tự uống.
Thật vất vả mới nhìn thấy được nàng nhưng nàng lại không có nửa điểm cao hứng. Hắn biết nàng trách hắn lãnh khốc vô tình, thậm chí lúc hắn chạm vào nàng. Hắn thế nhưng lại phát hiện thân thể nàng hơi hơi phát run.
Điều này khiến hắn hiểu được một sự thật, nàng sợ hắn! Lần đầu tiên hắn hao tổn tâm tư theo đuổi một nữ nhân. Vốn tưởng rằng trong lòng nàng, hắn ít nhiều cũng có chỗ đứng.
Nhưng không nghĩ rằng hắn với nàng lại bị một động tác của nàng đánh trở lại như cũ. Quyết tuyệt như vậy, không giữ lại chút đường sống, không muốn tin nhưng đây lại là sự thật.
Tuy rằng sau này hắn dùng nụ cười che dấu nhưng lại không thể lừa được chính mình. Một khắc kia trong lòng hắn như bị thương.
Nàng thế nhưng lại sợ hắn! Chẳng một câu trách cứ, cũng không có nửa vẻ giận dữ lại càng chứng minh chuyện nàng sợ hắn. Điều đó khiến hắn giận dữ.
Tiếu Thiên Diệp lấy tay ấn ngực, nơi đó ẩn ẩn đau. Hắn nói với nàng chỉ vì muốn nàng được an toàn mà thôi.
Cho dù được quay lại một lần nữa, hắn cũng không thể không trừ bỏ những người đó. Tiếu Thiên Diệp lại ngửa đầu uống cạn.
Tiếu Lăng Phong nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu: "Ta không hiểu, ngươi chẳng qua là vì không phục mà thôi. Chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng nàng? Loại nữ tử này, ngoại trừ khuôn mặt thì rốt cuộc có chỗ nào tốt? Trong kinh thành còn nhiều nữ nhân tài mạo song toàn, ngươi muốn dạng nào mà chẳng được. Làm gì mà cứ khư khư một người như vậy?"
Tiếu Thiên Diệp buông cái chén, thật lâu sau, vẻ mặt tựa hồ có chút buồn rầu: "Ta cũng không rõ, sao ta lại chỉ thích nàng?"
Hắn cũng từng tự hỏi qua chính mình vì sao. Nhưng như thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, cũng không nghĩ ra được đáp án. Chỉ có thể nói hắn bị quỷ ám đến giải thích.
Tiếu Lăng Phong cười: "Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Vẫn là nữ quỷ khó chơi!"
Tiếu Thiên Diệp gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy!"
Hắn là người tâm ngoan thủ lạt. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước khi ở trong bãi săn hắn nhất định sẽ không chút do dự mà giết chết nàng. Triệt để trừ đi hậu hoạn, cũng miễn cho hôm nay hắn phải khổ sở.
Uống rượu xong hắn ghé vào bàn cười, đáy mắt có một chút bi thương: "Trong lòng ta sợ hãi!"
Tiếu Thiên Diệp bề ngoài thập phần phong nhã, thoạt nhìn có chút hơi tùy hứng. Thủ đoạn làm việc lại cực kỳ lợi hại, mỗi một bước đi đều rất thận trọng, tính tình càng trầm ngoan không nhìn rõ nông sâu.
Ngay cả Tần vương cũng có chút kiêng kỵ hắn, ngày xưa còn chưa bao giờ thấy hắn mất mát như thế. Tiếu Lăng Phong có chút sửng sốt, không biết nói gì cho phải.
"Ta sợ bản thân có cố gắng như thế nào, nàng cũng không thích ta!" Tiếu Thiên Diệp có chút cô đơn.
Tiếu Lăng Phong cảm thấy kinh hãi, hắn đột nhiên ý thức được, huynh đệ lớn lên cùng mình từ nhỏ bất tri bất giác đã có chút biến hóa.
Lúc trước Tiếu Thiên Diệp giết người ngay cả ánh mắt cũng không chớp, hiện tại lại vì chút kháng cự của Âu Dương Noãn mà cảm thấy mất mát...
Hắn đã không còn là Tần vương Thế tử không có tình cảm như trước nữa. Tim hắn đã bị người khác lấy đi, không bao giờ thuộc về hắn nữa.
"Tần vương thúc đã bắt đầu có động tĩnh, sớm muộn gì cũng bắt ngươi lập phi!" Tiếu Lăng Phong chậm rãi nói: "Ngươi chắc là hiểu rõ lập trường của Âu Dương Noãn, hai người không có khả năng!"
Tiếu Thiên Diệp đặt bầu rượu xuống, đột nhiên đứng lên cười lạnh nói: "Ta không tin, trên đời này không có gì là không thể. Chỉ cần ta tình nguyện, nàng đồng ý thì có gì là không thể!"
.....
Thọ yến Thái tử phi hữu kinh vô hiểm cứ thế trôi qua. Âu Dương Noãn hồi phủ, báo lại tin tức cho Lý thị.
"Ngươi nói cái gì?" Lý thị lập tức sững sờ. Một lúc lâu sau mới gian nan nói: "Ngươi nói bệ hạ sắc phong ngươi là Vĩnh An quận chúa?"
Âu Dương Noãn gật gật đầu, trong lòng đối với phản ứng của Lý thị có chút không nắm chắc. Lý di nương một bên đã trở nên khẩn trương, khiếp sợ cũng lại kinh ngạc khó tin.
Âu Dương Khả mặc dù cực lực áp chế nhưng cũng không được, khuôn mặt vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo.
Tươi cười của Lý thị lập tức trở nên sâu thẳm: "Ông trời phù hộ, đây thật sự là chuyện tốt. Từ nay về sau có danh quận chúa này, còn sợ tương lai không có tiền đồ tốt sao? Noãn Nhi, đứa nhỏ này quả nhiên là có phúc. Chẳng những có thể giải ưu trong nhà, tương lai còn có thể giúp cho phụ thân cùng đệ đệ. Thật tốt quá, thực sự là rất tốt!"
Lý thị vui mừng ra mặt khiến Âu Dương Noãn có chút sửng sốt. Sau liền lập tức hiểu được, chỉ sợ tổ mẫu đem danh hiệu quận chúa này như thêm một nấc thang để tương lai được lên cao hơn. Cũng chỉ sợ đã quá mức cao hứng mà nhất thời quên đi, hôn sự của nàng không bao giờ có khả năng bị họ an bài nữa.
Nhưng nàng cũng không tính nói ra, vẫn hỏi han Lý thị mấy câu như thường lệ rồi trở về Noãn các. Một ngày này phải ứng phó với nhiều người nhiều chuyện, nàng đã muốn mệt chết rồi.
Âu Dương Tước đang ở Noãn các chờ nàng, hơn nữa còn nói cho nàng một tin tức ngoài dự đoán.
Tô Ngọc Lâu đã xảy ra chuyện.
Sau hội thi Tô Ngọc Lâu ở kinh đô này rất tỏa sáng, trong khoảng thời gian ngắn trở thành khách quen trong các phủ hào môn thế gia.
Mỗi người đều nói hắn có tướng Trạng Nguyên. Ở thi đình Hoàng đế tự mình khảo nghiệm chư vị học sĩ tài ba, quả thực đối với Tô Ngọc Lâu càng thêm tán thưởng. Cũng khâm điểm hắn đứng đầu kỳ thi.
Ai ngờ lúc này Ngự Sử Cửu Duyên lại thượng tấu, tố cáo chủ khảo thi hội Trương Tứ Duy, nói hắn nhận hối lộ làm rối kỷ cương.
Nhất thời toàn kinh đô chấn động.
Các triều vua, thi hội ba năm một lần áp dụng di lục đằng phong chế. Đối với bài thi đều tiến hành niêm phong, thống nhất giao cho quan sao chép, rồi lại phân cho sinh sao chép tiến hành sao chép bài thi của các sĩ tử lại một lần.
Sao chép xong lại giao cho quan đọc đối chiếu với bài thi của các sĩ tử lại một lần. Sau khi xác định không có sai sót gì mới chuyển cho quan chấm thi. Mới bắt đầu chấm bài thi, bình cuốn, lựa chọn chờ khác đốt. Theo lý mà nói thì rất khó xuất hiện gian lận.
Nhưng có một sĩ tử Giang Nam gọi là La Đồng bỏ ra một số tiền lớn thu mua chủ khảo Trương Tứ Duy. Ước định bài thi thứ nhất sẽ dùng chữ "Phu" để kết thúc, bài thi thứ hai chữ "Hĩ", bài thi thứ ba dùng từ "Bãi", cuối cùng là dùng từ "Bảo kiếm".
Kết quả Trướng Tứ Duy quả thực chọn trúng người này làm cống sĩ. Lúc chuyện xảy ra, hắn còn ở trên thi đình, đúng lúc đang dạt dào đắc ý lập tức bị tấu chương này của Ngự Sử đánh vào địa ngục.
Hoàng đế lập tức triệu kiến nội các đại thần, các bộ chờ nghị việc này. Trải qua kiểm chứng, phát hiện chuyện đúng là như vậy.
Hoàng đế giận tím mặt, trên triều phán trảm Trương Tứ Duy cùng La Đồng, lập tức hành quyết. Cũng giáng chức bảy người giám thí ngay tại chỗ.
Vốn việc này cùng Tô Ngọc Lâu không hề có quan hệ, nhưng lại không may hắn cùng tên La Đồng kia là đồng hương, hơn nữa cũng qua lại thân mật. Nhất thời vị trí Trạng Nguyên của hắn liền bị hoài nghi.
Tuy rằng không có chứng cớ chứng minh hắn cùng La Đồng hối lộ giám khảo nhưng dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế hắn vẫn bị tước công danh.
Hơn nữa còn lệnh cưỡng chế suốt đời không được tham gia khoa khảo. Cứ như vậy giấc mộng bước vào còn đường làm quan của Tô Ngọc Lâu xem như hoàn toàn bị cắt đứt.
Âu Dương Noãn nghe xong tin tức này, giống như là có chút sợ mà run lên. Nhưng chớp mắt bên môi lập tức xuất hiện tươi cười.
Trên đời này có thể làm chuyện ngoan độc như vậy cũng chỉ có người kia, lại cố tình hắn mỗi lần đều có thể tìm được nhược điểm của đối thủ.
Hắn không chỉ là độc ác mà còn rất sâu sắc. Khiến Tô Ngọc Lâu cả đời không thể tham gia khoa cử, so với muốn mạng còn khó chịu hơn.
Hơn nữa đây cũng chỉ là mới bắt đầu thôi, theo tính cách của Tiếu Thiên Diệp thì Tô Ngọc Lâu tuyệt đối không có hoa quả tốt để ăn.
Người ta làm lần đầu, còn nàng làm mười lăm mới chỉ là dệt hoa trên gấm. Âu Dương Noãn đứng lên, mỉm cười nói: "Hồng Ngọc, chúng ta nên tới Lê hương viện thăm muội muội một chút!"
BẠN ĐANG ĐỌC
( QUYỂN II ) TRÙNG SINH CAO MÔN ĐÍCH NỮ
Ficción General▪Tác giả: Tần Giản ▪Thể loại: ngôn tình cổ đại, trùng sinh ▪Tổng số chương: 417 chương ▪Tình trạng bản gốc: Hoàn thành ▪Văn án: Đám người kia, khiến ngoại tổ mẫu nàng uất ức mà chết, âm mưu giết đệ đệ nàng, đạp lên tình cảm của nàng, ngay cả nàng họ...