Về đến nhà, Xán Liệt liền bắt Khánh Thù ngồi yên để anh băng vết thương ở tay
"Anh bị còn nặng hơn em kìa! Lo cho mình trước đi ở đó còn lo cho em" Khánh Thù nhìn Xán Liệt lo lắng nói
"Còn biết lo cho anh cơ đấy! Chịu đau một chút" Xán Liệt nói rồi bôi ít thuốc lên vết thương của Khánh Thù. Cậu kêu la ầm ĩ, còn định rụt tay lại nhưng đã bị tay anh nắm chặt nên chỉ biết cắn răng cắn môi chịu đau"Xán Liệt! Rát chết được. Sao anh không nói trước để em chuẩn bị tâm lí! Rát quá huhu" Mắt Khánh Thù đã rơm rớm nước mắt vì đau.
Xán Liệt đau lòng nhìn cậu "Em cứ như vậy thì làm sao anh không lo lắng được đây! Sao dễ khóc thế?"-Anh có biết là đau lắm không hả?! Gặp anh thử xem
-Về cái này thì em không cần lo. Anh đã quen rồi. Chỉ lo em thôi này. Vẫn cứ như con nít_ anh vừa nói vừa xoa xoa đầu cậu
-Không, em không có con nít nha! Chưa gì anh đã ăn hiếp em. Coi như chuyện khi nãy chưa có gì đi
Khánh Thù vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận, đứng dậy định đi thì bị Xán Liệt kéo lại ôm vào lòng "Em định chối bỏ trách nhiệm như vậy sao? Đâu có dễ" Từng hơi thở của anh theo lời nói phả vào cổ cậu, làm nó đỏ cả lên. Mặt cũng đỏ không kém, cậu ấp úng "Ờm...thì...thì...À! không được. Chúng ta chưa có giai đoạn theo đuổi. Anh phải theo đuổi em mới được. Em không thể mất giá như vậy được"
Thì ra là vậy. Cứ không nhận nhưng coi như cái cớ này cũng như cho anh cơ hội đi "Thế từ nay anh bắt đầu theo đuổi. Nhưng em phải nghe lời anh. Không phải vì anh theo đuổi mà muốn cãi bướng hay gì cũng được đâu đó!"
"Được thôi. Nghoéo tay làm chứng!" "Ngoéo tay, em vẫn trẻ con như vậy" Xán Liệt đưa tay ra ngoéo tay với Khánh Thù. Đây có được coi là...hợp đồng của tình yêu không nhỉ?
Cả hai đều đang rất hạnh phúc. Cuối cùng cũng có thể biết được tình cảm của người kia. Cũng có thể thẳng thắn mà bày tỏ, mà thổ lộ
'Phác Xán Liệt em thích anh'
...'Độ Khánh Thù anh thích em'
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vốn dĩ Khánh Thù đang hạnh phúc lắm, nhưng tự nhiên lại nhớ tới cảnh ban chiều, bắt đầu khó chịu, nhăn mặt đi hỏi Xán Liệt "Xán Liệt!" Khánh Thù hơi kéo dài giọng nũng nịu
"Mới đó em bị gì nữa rồi? Sao, lại đây"Khánh Thù từ từ đến bên anh, chu môi dỗi "Hồi chiều cô bé kia đưa gì cho anh đó hả?! Là thư tình phải không? Mau giao nộp sẽ được nhẹ tội"
Xán Liệt nhìn cậu phì cười. Sao vẫn trẻ con như vậy. Anh lấy thư từ trong túi ra đưa cho Khánh Thù, để xem cậu còn bày trò gì nữa đây. Thư đến tay, Khánh Thù lập tức vừa mở thư vừa lên mặt giảng dạy "Chết anh rồi! Không thích mà đi nhận thư của người ta, tội nặng lắm nha! Hay là...anh thích người ta rồi mà không khai?"
Nói xong cậu mìm môi. Chính bản thân cậu cũng ghét điều đó. "Em không đọc mà đã định tội rồi sao?" Xán Liệt vô tội hỏi
"Sao em phải đọc mấy thứ sến súa n..." Câu nói nhỏ dần rồi bị cậu nuốt hẳn nơi cổ họng. Khánh Thù cố gắng mở mắt to hết mức, nhìn rõ thêm một chútXán Liệt rướn mắt nhìn biểu cảm của bảo bối, gian manh nói "Em cũng không ngờ đúng không" rồi anh vỗ vai cậu "Không ngờ em ấy khó mở miệng, mà em lại không kiêng nhẫn nên mới hiểu lầm đó thôi. Nhưng cũng nhờ vậy mà anh biết Khánh Thù của anh ghen"
Mặt cậu lại chuyển màu như tắc kè bông. Từ den mặt rồi lại đỏ lên, nhìn ngố vô cùng "Anh không cần khoe khoang vậy đâu, Phác Xán Liệt! Nói vậy ai mà...mà...chẳng hiểu lầm chứ" Khánh Thù ấp úng chống chế. Nhưng Xán Liệt lại được nước lấn tới, nhất quyết trêu chọc người ta "Hiểu lầm cũng không đến bỏ chạy đi như vậy đâu"
Khánh Thù mếu máo chỉ tay vào mặt Xán Liệt "Anh...anh ăn hiếp em! Rõ ràng là anh có tội trước. Sao giờ lại thành em? Huhuhuhu"_ Khánh Thù khóc lóc bù lu bù loa cả lên. Xán Liệt bước lại, ôm cậu vào vòng tay ấm áp của mình, dỗ như dỗ con nít "Này, này, đừng khóc mà. Anh trêu chút đã khóc rồi. Tiểu Thù, nín đi!"
Anh lúng túng dỗ dành, nhưng Khánh Thù chỉ nhìn anh một cái. Rồi một, hai, ba.. lại khóc òa lên. Nức nở hồi lâu, Khánh Thù dụi mặt vào vai Xán Liệt, chùi cả nước mắt và nước mũi vào áo anh.
Xán Liệt dở khóc dở cười nhìn hành động của bảo bối, giống như nuôi mèo con vậyKhánh Thù ngẩng mặt lên, cố nói:"Anh đúng là đồ bệnh...hức"
Xán Liệt hết nói nổi cậu. Khóc đã rồi vẫn cố nói cho được "Phải, phải. Anh mắc bệnh thích em, được chưa!" Cậu lắc đầu nguầy nguậy, tinh nghịch nói:" Anh là đồ bệnh hoạn không giống ai thì có! Ai ngốc lắm mới thích anh đó a!"Xán Liệt nhìn Khánh Thù rồi giả bộ bất đắc dĩ " Ấy Khánh Thù à em không cần tự bảo bản thân ngốc thế đâu. Em có ngốc thật nhưng không cần nói ra như vậy. Anh biết là được rồi. Nói ra anh đau lòng lắm á" Rồi anh giả bộ ôm tim, nháy mắt cười nhìn cậu
"Anh..."Khánh Thù hết đường để nói với cái tên mặt dày trước mặt, hết mở mồm ra rồi lại đóng lại mà vẫn không nói được câu nào. Uất ức lại chực khóc. Hình như bị một lần nên tởn, Xán Liệt liền chạy lại dỗ cậu trước khi nhận thêm một trận nước mắt bi thảm nữa của cậu. 'Chiều bảo bối không phải dễ nha. Nhưng phải nhịn một chút thôi, cái lợi sau này còn dài mà'_ Xán Liệt vừa nghĩ vừa cười gian xảo nhìn bảo bối trước mặt
(Tuôi: suy nghĩ gì vại Dôn😅)--------------------------------------------
*chuyện cái lá thư là em gái xinh xinh kia thích cả couple Xán Liệt-Khanh Thù mà nói chưa rõ ràng nên Khánh Thù mới bỏ đi. Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Thì ra em nó cũng là hủ nữ a.
--------------------------------------------
Ai cũng nói mới yêu là khoảng thời gian đẹp nhất. Và hai người họ thật sự đang cảm nhận được cái cảm giác này. Chỉ có Xán Liệt mới chịu được tính trẻ con của cậu. Cũng chỉ có Khánh Thù mới biết được độ mặt dày của Xán Liệt nhà ta. Ở bên Khánh Thù, anh được tự do là chính bản thân mình, không có gò bó, chỉ có nụ cười. Dù cậu có nghịch ngợm như thế nào, anh vẫn thích hình bóng ấy, con người ấy.
Người cũ chỉ là quá khứ không nên nhắc lại. Dù gì thì...đã có Thù Thù bên Liệt Liệt rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỨ THỬ YÊU ĐI [ CHANSOO VER ]
Romance"CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!!!" Link truyện: https://my.w.tt/9AW0CBxMO Tác giả truyện gốc: Jayda Tran Thể loại: Đam Mỹ, HE,... _______________________________________________________________ Độ Khánh Thù : là người hoạt bát , năng độn...