Anh theo sau lên phòng. Thấy điều hòa chạy ùn ùn vậy, cậu muốn bệnh sao. Mới ở ngoài nóng vào mà
"Làm sao mà để nhiệt độ lạnh thế?" Anh ngồi xuống bên cạnh hỏi cậu
-Tại tôi nóng. Còn bứt rứt nữa
-Sao lại bứt rứt? Đâu có bệnh?
Ừ thì...thôi không có gì đâu. Anh không cần biết đâu
---------------------
Cậu thay bộ đồ ở nhà thoải mái nằm trên giường. Không biết anh đang làm gì vậy nhỉ? Không thấy ở trong phòng
Cậu mở cửa chạy xuống phòng khách, ngó nghiêng vẫn không tìm thấy
-Tìm anh à?- Xán Liệt từ nhà bếp bước ra với một khay donut nhiều loại hấp dẫn vị giác con người ta
-Thì tôi không thấy nên mới tìm thử thôi. Donut anh làm sao? Hấp dẫn quá tôi ăn nha!
Nói rồi cậu liền lấy miếng bánh cho vào miệng nếm thử
-Định đánh trống lãng sao? Thế giải thích chuyện hồi trưa cho anh nghe cái nào
Anh khoanh tay trước ngực đứng nhìn cậu. Sặc, bánh nghẹn ở cổ không nuốt xuống được mà cũng không nhả ra được. Cậu liền vớ vội li nước tu một hơi
Sao khi không lại nhắc đến chuyện đó chứ? Cậu tưởng anh đã quên rồi. Sao lại nhớ dai đến vậy
Thấy hoài cậu vẫn chưa trả lời, anh tiếp
-Hình như có ai nói thích anh thì phải
Rồi. Phải làm sao mà nói lại được đây. Bắt đầu một hồi đấu tranh tư tưởng. Bao nhiêu dũng khí của cậu nó đi đâu mất tiêu hết
-Tôi không biết nữa. Anh không nghe thì thôi vậy
'Không nhận sao? Được. Anh nhất định phải làm cậu thừa nhận một lần nữa. Phác Xán Liệt nghĩ vậy và trong lòng thầm tìm cách làm cậu chính miệng nói ra. Nhưng dụ dỗ bao nhiêu lần cậu cũng không nói. Bình thường có thể nói liên tục với Bạch Hiền nhưng sao hôm nay có thể kín miệng thế nhỉ?
Haizz. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy. Trước sau gì cũng sẽ biết thôi
Và ngày đi học hôm sau thật sự đã cho hai người câu trả lời hoàn hảo nhất
~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm ngủ dậy Khánh Thù như quên hết chuyện cũ. Tung tăng đi bộ đến trường
Xán Liệt thì vừa đi theo cậu vừa không ngừng suy nghĩ 'làm sao để em ấy nói ra một lần nữa đây ta?'
Vừa thấy Khánh Thù ở đằng xa Bạch Hiền đã chạy lại."Khánh Thù, chào buổi sáng!"
"Chào cậu, nhị Hiền" cậu cũng hớn hở chào lại. Bạch Hiền bị gọi là nhị, vênh mặt hướng cậu nói
-Nhị gì chứ?! Hiếm thấy lớp trưởng Độ cậu đi sớm. Động lực đâu vậy cà?
Bạch Hiền vừa nói vừa cười nham nhở
Lời Bạch Hiền nói ám chỉ gì thì ai cũng biết. Thế Huân quả thật chẳng được tí nào. Dám cho Bạch Hiền biết mấy chuyện này còn chọc cậu nữa. Nghĩ vậy Khánh Thù hét lớn
"Ngô Thế Huân là cậu dạy Bạch Hiền những chuyện này phải không hả?!! Mau ra mang người đi cho tôi nếu không có chuyện sẽ không nể mặt!"_Khánh Thù hét đến đỏ cả mặt mà người vẫn chưa chịu xuất hiện
Rõ ràng Bạch Hiền đi đâu thì Thế Huân sẽ theo tới đó. Chắc chắn là vậy nên cậu mới hét lớn để Thế Huân lộ mặt ra. Thế mà lì thật
"Tôi không đủ kiên nhẫn đâu! Nếu còn không ra mang người đi thì sau này muốn gặp mặt cũng đừng hòng!
Thế tổng đứng đằng xa nghe vậy nghĩ thầm 'phải có nghĩa khí giúp đỡ anh em là Xán Liệt chứ. Nhưng mà...không gặp Bạch Hiền thì thật không đưọc, không được'
Thế Huân lập tức chạy nhanh nhất có thể đến kéo Bạch Hiền ôm lại. Cái gì chứ mất Hiền nhi là nhất định không được!
"Khánh Thù à cậu không thể cướp mất Hiền của tớ! Tớ lập tức mang người đi. Không cần dùng đến cách đó đâu. Tớ chịu không nổi" Thế Huân nói rồi nhìn sang hướng Xán Liệt đang đứng với ánh mắt "em cũng muốn giúp anh nhưng mà vì người này em không thể". Xong lại quay mặt dắt Bạch Hiền đi.
Khánh Thù thấy Bạch Hiền đi theo Thế Huân mà quên cả cậu, quay sang than với Xán Liệt
-Anh thấy không? Có bạn trai là bỏ cả bạn thân. Kiểu này phải về dạy lại mới được!
Môi Xán Liệt giật giật. Anh nên cười hay gì với cái ý kiến này đây
-Phải, phải. Thứ của mình thì không thích người khác đụng vào. Nhưng mà Bạch Hiền bây giờ là của Thế Huân mà? Có phải em nên cho bọn họ có không gian riêng không?
Khánh Thù nhất thời bất động. Phải rồi, giờ Bạch Hiền đã có Thế Huân chăm sóc rồi cậu sao cứ phải giành chứ. Thật là
-Tôi quên mất. Cậu ấy thật sự nên giao cho Thế Tổng
Khánh Thù nói xong thì chu mỏ ra đi thẳng vào lớp. Xán Liệt đi theo sau nói nhỏ vào tai cậu "Bạch Hiền giao cho Thế Huân. Còn em giao cho anh" ( Dôn đang ngứa đòn ấy mà ^3^ )
Khánh Thù nghe giọng nói ấm áp cùng hơi thở phả bên tai, mặt đỏ hết lên, quay sang nhìn anh. Sắc mặt vẫn bình thường nhưng ánh mắt không giấu ý cười
Ngấy ngẩn chút rồi lại vào chỗ ngồi. Còn ngồi cạnh anh nữa. Làm sao, làm sao đây! Ngại chết mất
Cả tiết học trôi qua mà chẳng có chữ nào lọt nổi vào tai cậu. Tâm trí đang lơ lửng đi đâu mất rồi
Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng cũng reng lên. Cậu vừa nhấc chân lên định đi thì thấy trước cửa lớp có một cô bé rất dễ thương đứng lấp ló. Thân là lớp trưởng, cậu liền vui vẻ lại hỏi "Em muốn tìm ai?"
"Đây...đây là lớp của anh Xán Liệt phải không ạ?"
Hai má cô bé phiếm hồng do ngại ngùng. 'Em ấy tìm Xán Liệt sao? Là trả đồ à? Nhưng sao nhìn giống thư tình thế kia?'
Khánh Thù chỉ lo nghĩ lan man, Xán Liệt đã đi đến chỗ hai người "Là anh đây. Em có việc gì cần tìm anh à?" Nhìn anh một thân tiêu soái, dịu dàng, không giống khuân mặt "nham nhở" lúc trêu cậu tẹo nào
Là không thèm tỏ chút đẹp đẽ nào trước mặt cậu. Phác Xán Liệt anh được lắm!"Em...em thích anh!" Cô bé dễ thương cuối cùng cũng nói. Câu nói kéo Khánh Thù về thực tại
Mắt mở to, mồm không khép lại được là tình trạng của cậu lúc này. 'Em ấy...em ấy nói thích Phác Xán Liệt! Là thích đó a! Xem Khánh Thù cậu đây là ai kia chứ'. Tiếng lòng cậu gào thét dữ dội. Nhưng cơ thể đã sớm không thể cử động được. Cũng phải thôi, cậu có là gì của anh đâu? Khánh Thù cười chua chát. Đã không còn vị trí của cậu ở đây nữa. Cần chi đứng đây mà cản trở anh ấy
Nghĩ vậy cậu liền chạy ra ngoài, Không để tâm đến Xán Liệt gọi với ở phía sau
BẠN ĐANG ĐỌC
CỨ THỬ YÊU ĐI [ CHANSOO VER ]
Roman d'amour"CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!!!" Link truyện: https://my.w.tt/9AW0CBxMO Tác giả truyện gốc: Jayda Tran Thể loại: Đam Mỹ, HE,... _______________________________________________________________ Độ Khánh Thù : là người hoạt bát , năng độn...