Chương 9: Thầm mến.

7.4K 557 29
                                    

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người trong ghế lô đều nói về chuyện của Đoạn Vũ Mật, nghe cái tên xa lạ này, đầu Cố Dĩ Nguyên giống như bị ai đó đánh cho một gậy, hoàn toàn ngơ ngẩn. Người trong hình, chính là người cô vừa gặp ở hành lang, nhưng bây giờ tất cả mọi người nói, người đã chết... như vậy bản thân vừa thấy là cái gì, không cần nói cũng biết.

Cố Dĩ Nguyên cảm thấy gần đây mọi thứ rất tồi tệ, dường như hết thảy đều bắt đầu từ cú điện thoại kia. Một cuộc điện thoại xa lạ điện báo cô đến nghĩa địa, sau khi từ nơi đó về trong nhà cô xảy ra những chuyện ma quái, ở công ty nhìn thấy ma quỷ, bây giờ ngay cả chuyện cùng bạn bè tụ hội cũng gặp quỷ. Cố Dĩ Nguyên rất khó để không đem những chuyện này gắn với Đoạn Vũ Mật, nhưng cô nhớ rõ bản thân cùng người kia không hề quen biết gì, mà người kia cũng không phải chính mình hại chết, coi như người đó bám dai như đĩa thì người nên tìm cũng không phải là cô!?

"Thật ngại quá, mình đi vệ sinh." Nghe họ nói Đoạn Vũ Mật như thế nào, Cố Dĩ Nguyên có chút nghe không vào, cô che lòng ngực đang đập dữ dội đi đến nhà vệ sinh. Đứng trước gương, cô nhìn sắc mặt của mình không tốt, có lẽ bị kinh sợ, cả khuôn mặt đều trắng hệt như tờ giấy. Cũng chính lúc này, phía sau cô, dần dần xuất hiện một bóng người.

Tóc đen môi đỏ mọng, váy đó giày đỏ, không phải là nữ nhân mình vừa mới gặp ở hành lang kia sao, cũng chính là bạn học Cao trung luôn miệng nói đã chết rồi... Đoạn Vũ Mật.

Thấy người kia bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, Cố Dĩ Nguyên lại càng hoảng sợ, nghĩ đến người kia không phải người, nổi sợ trong lòng ngay lập tức bị phóng đại mấy chục lần. Cô thậm chí quên lau nước trên mặt, hốt hoảng muốn đi tới cửa, ai ngờ mới đi mấy bước, Đoạn Vũ Mật lại chắn trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.

Cửa phòng vệ sinh cũng không lớn, Cố Dĩ Nguyên muốn đi ra ngoài nhất định phải vượt qua người kia, thậm chí phải đụng người kia. Nghĩ đến trước mặt mình không phải người, Cố Dĩ Nguyên sao lại có gan đi đụng người kia. Nhất thời cương cứng tại chỗ, không biết nói gì mới tốt.

"Cậu..." Một chữ 'Cậu' vừa thốt ra, trên mặt truyền đến xúc cảm lạnh như băng. Cố dĩ Nguyên nhìn xuống chỉ thấy Đoạn Vũ Mật đang chăm chú nhìn mình, lấy khăn tay vì mình lau nước trên mặt. Khăn tay không lớn cho nên thỉnh thoảng Đoạn Vũ Mật sẽ cọ lên gò má của cô. Phần lạnh lẽo kia tê buốt, căn bản không phải nhiệt độ của người. Cố Dĩ Nguyên bối rối không có cách nào ứng phó, cô vội vàng đẩy 'người' trước mặt ra chạy trối chết về phòng.

"Nhất Nguyên, sắc mặt cậu không tốt, có phải không thỏa mái không?" Cẩn thận như Trần Tuyết nhìn thấy sắc mặt Cố Dĩ Nguyên không tốt liền ngồi bên cạnh hỏi. May mà bây giờ tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ, cũng không có ai chú ý tới hai người.

"Trần Tuyết, mình... mình gần đây gặp một chuyện, không biết nên nói không. Chuyện này mình nói ra cậu có thể cũng không tin."

"Là chuyện gì? Chỗ này ồn quá, chúng ta ra bên ngoài nói." Nhìn thấy sắc mặt Cố Dĩ Nguyên có chút ngưng trọng, Trần Tuyết cũng ý thức được có lẽ là chuyện lớn, cô theo Cố Dĩ Nguyên ra khu nghỉ, hai người an tĩnh ngồi trên ghế.

[BHHĐ-Edit hoàn] Người không tồn tại-Hiểu BạoWhere stories live. Discover now