Cố Dĩ Nguyên không có ngủ mà cô cũng cảm thấy vô cùng may mắn chính mình không có ngủ. Những lời của Đoạn Vũ Mật vang rõ bên tai, trong đó cất giấu khổ sở rất rõ ràng. Cô rât muốn ngồi dậy ôm lấy người con gái đó, hỏi xem rốt cuộc muốn làm gì có thể nói cho mình biết, coi như mình làm vậy cũng không phải chuyện vô ích.
Cố Dĩ Nguyên tiếp tục giả vờ ngủ, động tĩnh trong phòng rất khẽ, nhưng cô có thể cảm nhận được Đoạn Vũ Mật đang thu dọn đồ, đối phương mỗi lần rời đi mấy phút sẽ trở lại nhìn mình. Cái loại quyến luyến này làm cho người ta khổ sở, Cố Dĩ Nguyên càng không hiểu, tại sao rõ ràng Đoạn Vũ Mật không muốn rời đi mà vẫn còn muốn đi.
Mãi cho đến khi động tĩnh trong phòng dần dần biến mất, Cố Dĩ Nguyên vội vàng đứng dậy, liền thấy cửa phòng vừa khép lại, mà thân ảnh quen thuộc kia đã không thấy nữa. Cố Dĩ Nguyên vội vàng thay quần áo đi theo, cô đi vào thang máy, cô biết bình thường Đoạn Vũ Mật không thích dùng thang máy vì sợ người khác nhìn thấy sẽ nói là có chuyện kỳ dị, nên không chút do dự chọn thang máy, dù sao thang máy cũng nhanh hơn thang bộ một chút.
Đợi rời khỏi tiểu khu, Cố Dĩ Nguyên phát hiện thân ảnh màu trắng hiện lên ở con đường bên phải, cô vội vàng đi theo, càng đi càng xa, trong lòng cô càng hiểu rõ Đoạn Vũ Mật muốn đi đâu. Càng đi về phía trước, chính là phố Âm... Đó là nơi thuộc về quỷ, mặc dù buổi tối đi vào đó trong lòng Cố Dĩ Nguyên rất sợ, nhưng vì muốn biết rõ Đoạn Vũ Mật muốn làm gì, cô vẫn đi theo.
Mắt thấy Đoạn Vũ Mật đi vào cửa hàng chính mình đã quá quen thuộc, Cố Dĩ Nguyên càng không hiểu, Đoạn Vũ Mật đến chỗ lão bà bà làm gì. Thận trọng đi theo sau, Cố Dĩ Nguyên đứng ở cửa, len lén nghe trộm cuộc trò chuyện bên trong.
"Lão bà bà, con tới rồi."
Đứng trong căn phòng giấy tiền, Đoạn Vũ Mật thấp giọng nói.
"Ừm, con tới sớm hơn so với bà dự tính mấy ngày, bà tưởng con muốn ở cùng người kia ít ngày nữa."
Người kia trong lời của lão bà bà đương nhiên là chỉ Cố Dĩ Nguyên, nghĩ đến Cố Dĩ Nguyên, đau khổ trên mặt Đoạn Vũ Mật biến mất, biến thành nụ cười nhàn nhạt. Cô đưa tay đỡ trán, không ngừng cười, chỉ sợ khổ sở sẽ biến thành nước mắt phơi bày vẻ yếu đuối của mình.
"Lão bà bà, con cũng muốn lưu lại bên cậu ấy mấy ngày, đừng nói là một ngày, dù hơn một giờ con cũng rất quý trọng. Nhưng... đã không được nữa rồi phải không? Dương khí trên người cậu ấy càng ngày càng ít, âm khí càng ngày càng nhiều. Nếu như con tiếp tục lưu lại bên cạnh cậu ấy, sớm muộn cũng sẽ hại cậu ấy. Con không muốn cậu ấy chết, không muốn chút nào. Mặc dù cậu ấy chết đi, con có thể mãi mãi bên cạnh cậu ấy, nhưng cảm giác chết quá đau đớn, con muốn để cho cậu ấy sống."
Tiếng của Đoạn Vũ Mật rất khẽ, lại truyền đến tai hai người, nghe những lời này, Cố Dĩ Nguyên che miệng, có lẽ đã nghĩ được lý do lúc này người kia đến chỗ lão bà bà là tại sao. Rất hiển nhiên, người kia biết tình huống của mình nên lựa chọn rời đi .
YOU ARE READING
[BHHĐ-Edit hoàn] Người không tồn tại-Hiểu Bạo
Mystery / ThrillerTác phẩm: Người không tồn tại Tác giả: Hiểu Bạo Cp: Cố Dĩ Nguyên x Đoạn Vũ Mật