Địa điểm dùng bữa, dĩ nhiên do Cổ Sách quyết định.
Đỗ Vân Hiên cũng không có ý kiến gì. 'Ngộ tính' của anh rất cao, bị Cổ Sách 'giáo dục' vài lần đã hiểu rõ phương thức làm việc cực đoan độc tài của hắn. Đại khái cũng chỉ có loại người này, mới có thể ngồi lên bảo tọa của đế vương hắc ám.
Dùng bữa tại một nhà hàng ẩm thực Trung Hoa 5 sao, tên là Tinh Diễm Lưu Ly, tên cùng đồ ăn đều giống nhau, cực kì tinh tế tao nhã, thường thấy trên những tạp chí ẩm thực. Đỗ Vân Hiên cũng có thường thức đối với tinh hoa ẩm thực Trung Hoa, cũng từng nghĩ, nếu được trả phí thiết kế cao sẽ đến nơi này tự khao mình một bữa, chỉ là vẫn luôn bận rộn công tác, phí thiết kế tuy rằng không ít, nhưng cũng phải tiêu đi khá nhiều, phải hiếu kính cha mẹ, chu cấp cho em trai du học, còn bản thân cũng cho thuê phòng để kiếm thêm thu nhập, cho nên cũng không định phung phí
Đến nhà hàng yêu thích đã lâu dùng bữa, đáng tiếc, đối diện là một tên sói xám đẹp đẽ phóng khoáng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ta là kẻ lắm tiền.
Khẩu vị của Đỗ Vân Hiên hạ xuống mức thấp nhất.
Đừng nói khẩu vị, chỉ cần nghĩ đến cái thứ chết tiệt mang hơi thở của Cổ Sách kia đang gắt gao dán vào bộ vị riêng tư nhất trên người mình, Đỗ Vân Hiên liền sinh ra cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
"Tại sao không ăn?" Sói xám đối diện ngẩng đầu, nhìn qua cái dĩa trống trơn cùng đôi đũa.
"Không đói bụng."
"Không đói cũng phải ăn."
"...."
"Hôm nay tâm tình tôi không tệ, em hẳn cũng không muốn phá hủy nó chứ?" Thoải mái gắp một miếng nấm hương bỏ vào miệng, Cổ Sách ung dung nói ra, lại mang theo một chút cảnh cáo khiến Đỗ Vân Hiên bất an.
Đối diện Cổ Sách, thức ăn có ngon đến mấy vào miệng cũng giống như ăn bột, Đỗ Vân Hiên căn bản không để ý đến mình đang ăn thứ gì, vừa gắp đồ ăn vào miệng, lại vừa buông mi, liếc qua chén của mình.
Chiếc dĩa trắng như ngọc không có một chút đồ nào, trong khi chén lại chất đầy đồ ăn. Sườn được đưa lên, Cổ Sách gắp cho anh một miếng, cá hấp đưa lên, Cổ Sách lại gắp thêm một miếng... Sườn kho, chả cá, hoa trang trí, lại thêm một muỗng ngô xào hạt thông thành một chén đầy ắp, nổi lên thành một ngọn núi nhỏ.
"Nhanh vậy đã ngừng đũa? Không được, ăn thêm một chút, nếu không để tôi đút cho em."
Đáng ghét!
Chán ghét Cổ Sách cười híp mắt xem mình như phụ nữ... Không! Như sủng vật mà chăm sóc, liên tục gắp đồ ăn vào!
Càng chán ghét hắn chằm chằm nhìn mình ăn, mở miệng như thể là chủ nhân mình vậy. Đỗ Vân Hiên cầm đũa lạnh lùng chọc đồ ăn trong chén, nghiền một miếng cá tươi ngon đắt đỏ cơ hồ thành ruốc cá, lại đổi thìa, lật qua lật lại chà đạp đồ ăn một lượt, dùng sức nuốt, tựa như ăn thịt Cổ Sách vậy.
Ăn thì ăn.
Dù sao tuyệt đối không thể tạo cơ hội để Cổ Sách tự tay đút mình ăn được!
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạo Quân - Phong Lộng
RomanceMọi người thường hay đánh giá Cổ Sách là con người luôn tản ra khí thế của bậc đế vương trong đêm tối hay là hắc mã vương tử cuồng dã dụ hoặc trong lòng biết bao thiếu nữ. Nhưng chỉ có trong mắt môt người như Đỗ Vân Hiên vốn lãnh mạc thì Cổ Sách chí...