Chương 15

384 7 0
                                    

Ti Diệu Huy mang nhi tử trở lại Tô Tâm điện. Những cung nữ nhũ mẫu lúc trước hầu hạ không chu toàn đều bị thay đổi.

Có thể là do đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, tiểu hàng tử đã quen với lãnh viện ở hậu sơn bỗng nhiên oa oa khóc lớn lên, ôm chặt lấy Ti Diệu Huy không buông tay, không chịu cho bế đi.

"Xảy ra chuyện gì? Hàm nhi ngoan, để nhũ mẫu cho ngươi uống sữa nha."

Ti Diệu Huy tâm tình tốt, vô cùng kiên nhẫn, dỗ dành hài tử đang khóc nháo không ngừng không lòng, cảm thấy lông mi dài của nó thật sự giống mình như đúc, đáng tiếc ngũ quan lại giống Quân Như Trúc, thanh tú có thừa nhưng xinh đẹp không đủ. Bất quá hắn vốn cũng không quá để ý đứa con có mỹ mạo hay không. Nam hài tử có bộ dạng đoan chính là tốt rồi, quá đẹp dễ mang lại phiền toái, chính hắn là ví dụ tiêu biểu.

"Hàm nhi bảo bảo, ngoan ngoãn không khóc, phụ hoàng thương ngươi."

Ti Diệu Huy ôm nhi tử nhẹ nhàng dỗ dành, làm cho cung nữ âm thầm giật mình. Vốn nghĩ Hoàng Thượng không trưởng tử lai lịch không rõ này; nhưng hôm nay xem ra là sai lần rồi.

Dương quang giữa trưa ấm áp tiến vào chăn đệm, chiếu đến trên người phụ thân trẻ tuổi mĩ mạo, có vẻ phá lệ ôn nhu và từ ái. Một loại tâm tình kỳ diệu từ đáy lòng cung nữ trả tuổi âm thầm dâng lên. Nam tử xuất chúng như thế, lại là vua của một nước, đúng là có mị lực khuynh quốc khuynh thành.

Bất quá Ti Diệu Huy cũng không có tâm tình đi để ý tâm tư của cung nữ này. Hắn dỗ nhi tử đến vui vẻ, bỗng nhiên Lưu công công bước nhanh đến, thần sắc có chút kích động.

"Bệ hạ, không tốt."

Ti Diệu Huy nhìn bộ dạng đó của hắn, nhíu nhíu mày, đem hài tử giao cho cung nữ, phất tay làm cho các nàng đều lui ra, nói, "Nói đi, có chuyện gì?"

"Bệ hạ, đêm qua Văn quốc Tĩnh tiểu vương gia... ở Bắc Đường vương phủ bị người bắt đi."

"A?" Ti Diệu Huy sửng sốt, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Đông Phương Hạo Diệp hay nói giỡn. Tiểu tử kia làm việc không đầu không đuôi, tâm cơ lại thâm trầm, thủ đoạn độc địa, ai biết lại đang trò quỷ gì.

Bất quá hắn lập tức nghĩ đến, Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện tại đang có thai, năm trước lại mới vừa động thai khí, hiện tại Đông Phương Hạo Diệp đương nhiên căng thẳng, mấy ngày trước đây còn tiến cung tìm mình nói muốn có loại dược mà làm cho người ta sinh không đau, nói vậy có lẽ sẽ không lén làm chuyện gì khiến Diệu Nguyệt lo lắng đâu.

"Tra được là người nào làm chưa?"

"Trước mắt còn chưa rõ ràng, mọi người trong Bắc Đường vương phủ đã được điều đi tra xét rồi. Nhưng nghe nói võ công và thủ đoạn dường như không giống người trong nước."

Ti Diệu Huy nhíu mày, "Sao vậy bây giờ mới báo đến trong cung?"

"Tam thế tử đêm qua vì cứu Tĩnh vương gia bị thương, ngất đi, buổi trưa mới tỉnh. Tỉnh lại lập tức cho người lấy lệnh bài tiến cung, thỉnh cầu bệ hạ phái cấm quân cùng điều tra."

"Cái gì? Diệu Nguyệt bị thương? Ngươi sao không nói sớm!" Ti Diệu Huy nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra ngoài điện, nói, "Lập tức truyền khẩu dụ của trẫm, cho cấm quân hiệp trợ điều tra với Bắc Đường vương phủ. Trẫm đi Bắc Đường vương phủ." Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, dặn dò nói, "Tặc nhân (kẻ bắt cóc) này lai lịch không rõ, nhớ kỹ đừng đả thảo kinh xà, việc tìm người phải âm thầm tiến hành."

Tỏa Tình KhiênWhere stories live. Discover now