Buổi tối 11 giờ, ngủ được ba tiếng thì Tang Yếu Miễu bị Cố Nhĩ Thăng đánh thức.
"Anh hai..." Tang Yếu Miễu không chịu tỉnh dậy, lẩm bẩm, "Em không muốn ăn bữa sáng."
Cố Nhĩ Thăng cười nhạo: "Cả ngày chỉ biết ăn, mau dậy đi làm."
Nghe thấy hai chữ "Đi làm", Tang Yếu Miễu bừng tỉnh, hai mắt mở to, tỉnh táo được một giây, ngay sau lại trở về bộ dạng khô héo. Quả nhiên, tiết mục đêm khuya thật sự tra tấn người.
Nhưng dù sao tối nay cũng là ngày đầu tiên cô chuyển sang làm tiết mục này, cô không thể chậm trễ! Tát nhẹ vài cái vào mặt, lấy lại chút tinh thần, Tang Yếu Miễu gắng gượng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bị xem nhẹ, Cố Nhĩ Thăng không để ý, nhìn động tác của cô, sờ sờ cái mũi của mình, nhận mệnh đi thay đổi quần áo.
Bây giờ anh không chỉ là đồng hồ báo thức mà còn kiêm chức vụ tài xế.
Sau khi rửa mặt xong, Tang Yếu Miễu đã tỉnh táo lại chút ít, lên xe ngồi chờ đến chỗ làm, cô đã tỉnh táo hẳn, như thường ngày tặng anh một nụ hôn tạm biệt, Tang Yếu Miễu còn phụ hoạ thêm một câu:
"Em vất vả đi kiếm tiền, anh phải đối tốt với em mới có cơm ngon rượu say."
"Tốt, chờ em dẫn anh đi ăn cơm ngon rượu say." Cố Nhĩ Thăng dở khóc dở cười, nhìn cô vào công ty, lại đợi thêm vài phút mới lái xe rời đi.
...
Sinh hoạt như vậy, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại.
Ban ngày Cố Nhĩ Thăng đi làm, Tang Yếu Miễu đưa anh ra cửa rồi tiếp tục về ngủ.
Có đôi khi, giữa trưa Cố Nhĩ Thăng sẽ trở về, cùng Tang Yếu Miễu ăn cơm, rồi ôm cô ngủ trưa hoặc là làm chút vận động.
Đến buổi chiều, Cố Nhĩ Thăng tan tầm, hai người sẽ cùng ăn bữa tối, sau khi ăn xong anh liền hóa thân thành đại sắc lang, ăn thịt con cún nhỏ nhà mình - Tang Yếu Miễu.
Một hồi mây mưa, cô nằm ngủ chốc lát, đến nửa đêm thì được Cố Nhĩ Thăng đưa đi làm, mấy tiếng sau Cố Nhĩ Thăng lại đến công ty đón cô về, tiếp tục giấc ngủ.
Tang Yếu Miễu có nhiều thời gian để điều chỉnh giấc ngủ, tinh thần vẫn tốt. Nhưng đối với Cố Nhĩ Thăng thì điều này khiến thời gian nghỉ ngơi của anh không có nhiều, có thể làm anh mệt mỏi.
Tuy nói anh chưa bao giờ nói, nhưng Tang Yếu Miễu vẫn nhìn thấy, tự nhiên đau lòng muốn bệnh.
May mắn một tháng sau, vì thấy hiệu suất làm việc của cô không tồi nên công ty đã quyết định cô thay vì làm tiết mục rạng sáng sẽ chuyển sang tiết mục ban chiều.
Tang Yếu Miễu cao hứng, liền muốn rủ Cố Nhĩ Thăng đi ăn một bữa tiệc lớn.
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu lên cao, đắc ý: "Anh hai, thời gian làm việc thay đổi, cứ coi như là thăng chức đi? Hôm nay em mời anh ăn cơm!"
Cố Nhĩ Thăng cũng rất phối hợp với cô, hỏi cô muốn ăn gì, Tang Yếu Miễu suy nghĩ một lát, rồi nói là muốn ăn lẩu.
Đến khi hai người ra tới cửa, Tang Yếu Miễu mới phản ứng lại, không phải là cô muốn mời Cố Nhĩ Thăng đi ăn cơm sao? Như thế nào lại thành cô là người quyết định ăn cái gì?
Tấm tắc, ngẫm lại Cố Nhĩ Thăng đối với cô tốt như vậy làm người không dễ phát hiện, Tang Yếu Miễu liền hoa si mà cười ra tiếng.
Hai người đi vào một tiệm lẩu có tiếng, vừa đến cửa, di động Cố Nhĩ Thăng đột nhiên vang lên.
Tang Yếu Miễu dừng bước, chờ anh, lại thấy anh đem màn hình điện thoại đặt ở trước mắt cô.Đúng là âm hồn bất tán, Lôi Tử Đồng.
"Tiếp đi." Tang Yếu Miễu nhún nhún vai, ở trong lòng kêu gào hai chữ xem thường.
Cố Nhĩ Thăng bắt máy, từ "Ân" đến "Chuyện gì", lại biến thành "Đau dạ dày? Cô trực tiếp xin nghỉ với cấp trên là được rồi, không cần thông báo với tôi..", cuối cùng một câu là "Chúc cô sớm ngày hồi phục xuất viện".
Tang Yếu Miễu vốn không cảm thấy cái gì, càng nghe càng thêm sững sờ.
Lôi Tử Đồng nằm viện... Bởi vì bệnh đau dạ dày?!
Tang Yếu Miễu khiếp sợ đứng tại chỗ.
Không phải bởi vì Lôi Tử Đồng bị đau dạ dày mà không gọi cho Lance, lại gọi cho Cố Nhĩ Thăng, mà là bởi vì ——
Lôi Tử Đồng nằm viện đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày mai.
Là ngày chết của cô, Tang Trăn Vinh và Cố Dao.
Trong cuốn truyện [tất cả mọi người yêu ta], cơ hội xuất hiện của Tang Yếu Miễu là cực ít, thậm chí chỉ có một đoạn văn ngắn dùng để khái quát về cuộc đời của cô.
Mà ở trong nguyên văn cốt truyện, ngày cô chết, Cố Nhĩ Thăng ở bệnh viện, ngày đêm làm bạn, chăm sóc Lôi Tử Đồng, là một nam phụ thâm tình.
Tang Yếu Miễu theo bản năng buông lỏng tay Cố Nhĩ Thăng ra, cô cúi đầu, thất thần nhìn dưới mặt đất, đột nhiên có cảm giác sợ hãi.
Có phải dù cô cố gắng thay đổi mọi chuyện tới thế nào thì kết cục của cô vẫn là chết hay không?
Cố Nhĩ Thăng nhận thấy Tang Yếu Miễu không thích hợp, cũng mặc kệ Lôi Tử Đồng ở đầu bên kia lải nhải bệnh tật, trực tiếp cúp máy, đi đến trước mặt Tang Yếu Miễu, hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Sắc mặt Tang Yếu Miễu trắng bệch, cô không biết nên giải thích như thế nào, chỉ ngây ngốc mà nhìn Cố Nhĩ Thăng.
Cố Nhĩ Thăng thở dài, cho rằng cô sợ hãi Lôi Tử Đồng chơi xấu, ôm cô thật chặt: "Lại Lại đừng lo lắng, anh hai chỉ yêu Lại Lại, em biết mà, đúng không?"
Thanh âm anh trầm thấp mà như có ma lực, trái tim đập kịch liệt của Tang Yếu Miễu dần dần bình ổn, cô thả lỏng tinh thần, vòng hai tay ôm chặt lấy anh: "Ừm."
Cô sẽ không chết.
Trong nguyên văn Cố Nhĩ Thăng bị hấp dẫn bởi Lôi Tử Đồng, nhưng đâu có xảy ra?
Cố Nhĩ Thăng là của cô.
Không ai có thể giành với cô!
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh trai với em gái
הומורCó ai đen như cô không? Xuyên vào sách đã đành, lại còn xuyên trúng vai nữ phụ, được xuất hiện đúng hai lần, sau đó trực tiếp thành người qua đường. Muốn sống tốt ở đây, không còn cách nào khác là ôm đùi anh trai của thân thể này. Tốt nhất là có thể...