Chương 97: Tiểu vương thúc

1.2K 28 0
                                    

Thần Nhi vẫn xa lại với phủ tướng quân, bây giờ, bé đứng trước cửa, thân thể chỉ cao hơn bậc cửa một chút, muốn bước chân không không bước được, đành phải xoay người, giang hai tay mới Mộ Phi Chỉ, mềm mại nói: "Phụ vương, bế bế."

Mộ Phi Chỉ cúi người, đặt hay tay vào nách bé, xách qua cửa.

Mộ Tê Hoàng đã có thai vài tháng, thân thể có chút nặng nề, Phong Dự đi đằng trước, dáng vẻ vội vã hiếm thấy, Đỗ Trọng đi bên cạnh Mộ Phi Chỉ, cười ha ha nói: "Mấy tháng nay, Phong Dự đúng là mạng lớn mới không bị dọa chết."

"Làm sao vậy? Thân thể tỷ tỷ không tốt sao?" Thẩm Hành Vu hỏi Đỗ Trọng.

"Sản phụ lớn tuổi." Đỗ Trọng nói.

"Cô cô." Thần Nhi sải chân chạy tới.

Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ nhìn nhau cười, Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu

"Thần Nhi thấy được cô rồi, cô cô đẹp quá." Hai người vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Thần Nhi ríu rít.

Thẩm Hành Vu dừng bước, hỏi Mộ Phi Chỉ: "Nhi tử của chàng không phải đã nói lời này với nhiều người rồi sao?"

"Cũng là nhi tử của nàng." Mộ Phi Chỉ cười cười, kéo nàng đi vào.

"Miệng nhỏ này thật ngọt, tốt hơn nhiều so với phụ vương con trước đây." Mộ Tê Hoàng ngồi trên giường, mỉm cười xoa tóc Thần Nhi.

Thẩn Nhi ngẩng đầu, ánh mắt chớp chớp, hỏi Mộ Tê Hoàng: "Trước đây phụ thân con thế nào ạ?"

"Ừm, chán chết." Mộ Tê Hoàng đã thấy bóng dáng của Mộ Phi Chỉ, quả nhiên, nàng vừa nói xong, liền nghe thấy Mộ Phi Chỉ lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nhưng vẫn không thể nào bằng tỷ, từ nhỏ đã leo lên lưng Phong Dự, sống chết không chịu xuống."

Mộ Tê Hoàng đỏ mặt, ném một cái gối về phía Mộ Phi Chỉ

Mộ Phi Chỉ một tay bắt gối, sau đó cười nhìn người bên cạnh rồi mới nói với Mộ Tê Hoàng: "Lúc A Vu mang thai rất ngoan, biểu hiện của vương tỷ có chút... chậc chậc."

"Ngươi đã trở lại, ta thay Phong Dự xin nghỉ phép." Mộ Tê Hoàng kiên quyết nói.

"Đương nhiên." Mộ Phi Chỉ cười cười: "Hài tử lớn nhất."

"Sư thúc, người có muốn xin nghỉ luôn không?" Thẩm Hành Vu chọc tức Đỗ Trọng.

Đỗ Trọng hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên muốn xin rồi, nuôi mấy thằng nhóc, cũng đến lúc sinh sản rồi."

...

Trước khi ra ngoài, nhân dịp không có ai, Mộ Phi Chỉ không đổi sắc hỏi Mộ Tê Hoàng: "Vương tỷ, phía ngoại của mẫu hậu còn có người không?"

"Mẫu hậu?" Hiển nhiên là Mộ Tê Hoàng rất ngạc nhiên trước câu hỏi của Mộ Phi Chỉ, nàng nghĩ nghĩ, lập tức lắc đầu nói: "Theo ta được biết, từ khi mẫu hậu ra đi liền không có tin tức gì nữa."

"Ừm, ta biết rồi." Mộ Phi Chỉ cười cười, kéo Thẩm Hành Vu ra ngoài, lúc ra đến cửa, Mộ Phi Chỉ quay lưng về phía Mộ Tê Hoàng, cười nói: "Nói với Phong Dự, cho hắn ba tháng không cần vào triều."

....

Lúc Thẩm Hành Vu từ trong kiệu ra, cảm thấy không khí mới mẻ hơn rất nhiều khi ở Hoài Bắc, nàng liền đứng ở cửa cung, dang rộng hai tay giống như trẻ nhỏ, híp mắt, hưởng thụ cơn gió thổi qua mặt mình.

"Làm sao vậy?" Mộ Phi Chỉ từ đằng sau ôm thắt lưng nàng, gối đầu vào cổ nàng, thân mật hôn vành tai nàng.

"Đây mới là nhà của ta." Thẩm Hành Vu nhẹ nói.

Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu cười ha ha, bóng hai người, một đen một trắng, trong mắt đám cung nhân, giống như bức tượng được hưởng nhang khói trong chùa, rửa đi mọi tạp niệm, chỉ còn lưu lại sự ấm áp.

"Thúc gia gia, sao phụ vương cứ dán vào mẫu hậu thế?" Thần Nhi đứng bên cạnh Đõ Trọng, mất hứng hỏi Đỗ Trọng.

"Đó là bởi vì da mặt phụ vương ngươi dầy." Đỗ Trọng nghiêm túc nói với Thần Nhi.

"Vậy da mặt Thần Nhi có phải mỏng một chút không?" Thần Nhi hỏi Đỗ Trọng.

"Không, da mặt Thần Nhi còn dầy hơn phụ vương, vậy nên, bây giờ con nên đoạt mẫu hậu trong tay phụ vương."

Thần Nhi gật đầu ra vẻ đồng tình, sau đó ngẩng đầu nói với Đỗ Trọng: "Thúc gia gia, tuy người đang khuyến khích con, nhưng mà, con cảm thấy người đang trêu chọc." Dứt lời, Thần Nhi chạy tới chỗ Thẩm Hành Vu, ủy khuất túm váy nàng. 
Đứa bé này, Đỗ Trọng sững sờ, hắn nghĩ, đứa bé này đúng là gần hai tuổi sao? Sao có thể thông minh như vậy.

Lúc Thần Nhi chiếm lấy Thẩm Hành Vu thành công, Mộ Phi Chỉ liếc mắt ra hiệu với Đỗ Trọng.Một phút sau, hai người ở trong ngự thư phòng, lúc Phúc Hải đóng cửa lại, Mộ Phi Chỉ lập tức hỏi: "Ta hỏi ngươi, chuyện mẫu hậu ta ngươi biết được bao nhiêu?"

Đỗ Trọng hơi nhíu mày, hỏi: "Sao ngươi lại hỏi vậy? Mẫu hậu ngươi đã mất nhiều năm rồi."

Mộ Phi Chỉ ngồi xuống ghế, nói chuyện mình gặp ở Hoài Bắc ra.

"Ý ngươi là, có nữ nhân rất giống mẫu hậu ngươi, nhưng lại liên quan đến Thanh Long hội?" Đỗ Trọng cảm thấy, hắn cần phải tiêu hóa nhiều điều. "Thanh Long hội là nơi ngươi phát hiện ra lá cờ đó?"

"Ừm." Mộ Phi Chỉ gật đầu: "Lúc mẫu hậu qua đời ta mới bốn tuổi, nhưng ta đã từng nhìn thấy bức chân dung mẫu hậu trong tàng thư các, khả năng ta nhìn sai rất nhỏ."

"Vậy theo ngươi, chuyện này có nghi vấn?" Đỗ Trọng phát hiện, chuyện này đã hơi loạn.

"Để Thiên Cơ lâu bí mật điều tra." Đỗ Trọng thấy Mộ Phi Chỉ không nói lời nào, trực tiếp bảo hắn dùng Thiên Cơ lâu.

"Không, có vẻ bọn họ biết chuyện của Thiên Cơ lâu, chuyện này ta sẽ để Hắc Ưng đưa mấy người mới đi."

"Thiểu vương thúc, người ở trong cung nhiều năm như vậy, có phải nên giao tiền nhà không?" Mộ Phi Chỉ cười nói với Đỗ Trọng.

Đây là lần đầu tiên Mộ Phi Chỉ gọi Đỗ Trọng là vương thúc, khiến Đỗ Trọng dựng tóc gáy, tuy nhiên, cho dù như vậy, Đỗ Trọng vẫn bắt chéo hai chân, cực kì nhàn nhã nhìn Mộ Phi Chỉ, hừ một tiếng.

"Nói đi, ngươi muốn làm gì?"Ở mặt ngoài nói thoải mái như vậy, thật ra trong lòng Đỗ Trọng đã chuẩn bị cho một trận ác chiến.

Mộ Phi Chỉ cười ha ha, nói vào lỗ tai Đỗ Trọng.

"Cứ như vậy?" Đỗ Trọng có vẻ khó tin nhìn Mộ Phi Chỉ

"Đúng, cứ như vậy." mpc ngồi lại, nhấp một ngụm trà.

"Ngươi muốn quăng trọng trách cho nhi tử? Tuy nhi tử ngươi không tầm thường, nhưng như vậy có phải sớm quá không?" Đỗ Trọng nghiêm túc nói.

"Không sớm, nó nên thích ứng được." Mộ Phi Chỉ cực kỳ thoải mái nói: "Ta muốn nó về sau sẽ nắm vững vị trí này thật tốt."

"Ừm." Đỗ Trọng lên tiếng.

"Thân là vua, nếu không thể nắm giữ quyền trong tay mình một cách tuyệt đối, như vậy thì không thể bảo vệ được những người bên cạnh mình." Mộ Phi Chỉ đứng lên, châm chọc nói: "Ví như ta mà là hoàng đế bù nhìn, đời này cũng không thể lấy A Vu."

"Được rồi, nói đi nói lại vẫn về nha đầu kia." Đỗ Trọng khoát tay, vẻ mặt ghét bỏ.

....

Rạng sáng ngày thứ hai, Thần Nhi vừa mới tỉnh giấc, Mộ Phi Chỉ mặc quần áo tử tế vào triều đã xách thân thể của Thần Nhi lên.

Thần Nhi đạp chân, hai tay ôm tay Mộ Phi Chỉ,mềm mại nói: "Phụ vương, bé cưng còn chưa ngủ đủ."

"Đừng giả vờ, đã mở to mắt ra rồi." Mộ Phi Chỉ không quan tâm đến bé, trực tiếp ném Thần Nhi cho Phúc Hải, kiên quyết nói với Phúc Hải: "Mặc quần áo cho nó."

Sắp xếp xong, Mộ Phi Chỉ bước ra ngoài, Thần Nhi đặt mông ngồi dưới đất, ngơ ngác không nói gì.

Phúc Hải mặc quần áo tử tế cho Thần Nhi, Đỗ Trọng đã xuất hiện trước cửa, nhìn đứa nhỏ ăn mặc chỉnh tề, Đỗ Trọng tiến lên ôm Thần Nhi vào ngực, đi đến điện Thái Cực.

Từ đó, trong vòng mười ngày, mỗi sáng Đỗ Trọng đều đến đưa Thần Nhi đi, sau đó, hắn về ăn cơm, lại không thấy bóng dáng.

Mới đầu Thẩm Hành Vu không có gì ngạc nhiên với việc này, chẳng qua cảm thấy, Đỗ Trọng muốn bắt Thần Nhi học y, dù sao học y cũng rất tốt, lại được quỷ y truyền dậy, điều này cũng không tệ.

Nhưng đến một ngày, Thẩm Hành Vu đến điện Ngô Đồng, đúng lúc gặp thái phó dạy Thần Nhi, lão trạng nguyên nhìn thấy Thẩm Hành Vu lập tức bái, sau đó có chút nghi ngờ nói: " Vương hậu nương nương, có chuyện về tiểu thái tử, cựu thần không biết có nên nói hay không."

"Đại nhân là thái phó của Thần Nhi, có gì không thể nói." Thẩm Hành Vu lễ độ nói với lão thái phó.

"Gần đây tiểu thái tử trên lớp có vẻ mệt mỏi, không biết vì nguyên nhân gì, tuy nhiên, cựu thần chưa từng nhận học trò nhỏ như vậy." Lời của thái phó ngầm hiểu là, tiểu thái tử vẫn còn chưa đầy hai tuổi, nếu sinh ra trong gia đình bình thường, sợ là vẫn chưa nhìn mặt chữ, nhưng vương thương đã bắt nó đi học, có phải khiến sức khỏe của tiểu thái tử không chịu được không.

"Chuyện thái phó nói bản cung sẽ nhớ kỹ, về sau chuyện của Thần Nhi phiền thái phó quan tâm rồi." Thẩm Hành Vu cúi đầu với lão thái phó.

"Vương hậu làm vậy cựu thần không dám nhận." Thái phó cực kì sợ hãi.

Lúc Thẩm Hành Vu rời đi, thái phó chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp tiểu thái tử, tiểu tử này nói rất nhiều điều, trong đó có nhiều thứ không hợp với tuổi của bé. Thái phó nhớ rõ, lúc ấy lão hỏi sao lại biết những lời này. Tiểu thái tử kia ngạc nhiên hỏi lại: "Những lời này dùng được sao? Mẫu hậu con ngày nào cũng nói, có thể viết thành sách rồi."

Hai tuổi đã có thiên phú, lại thêm cha mẹ phi thường, tiểu thái tử này, tương lai nhất định bất phàm.


SỦNG HẬU DANH GIÁ CỦA CUỒNG ĐẾNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ