53 - 34. Đến Tham Dự Dạ Tiệc

397 5 0
                                    


Hôm sau, tám giờ tối.

Hạ Tử Du đứng ở trước gương ngắm nhìn trang phục của mình lần cuối cùng.

Mái tóc đen nhánh uốn xoăn gợn sóng to rủ xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, mặc bộ đồ tây màu trắng ngó sen... Giờ phút nhìn cô như thể công chúa bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Mỉm cười trong gương, cô cầm ví bước ra khỏi phòng.

Mặc dù cô là cô hai nhà họ Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô trưng diện cao quý ưu nhã thế này. Từ ánh mắt ngạc nhiên cùng lời khen ngợi của những người giúp việc, cô cảm thấy cô đã đạt được hiệu quả như mong muốn.

Cô cố ý không để tài xế trong nhà đưa cô đi dự dạ tiệc bởi vì cô sợ bị ba mẹ biết được. Dù sao, bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra một lý do hợp lý để thuyết phục ba mẹ. Mà tối nay, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải thức thâu đêm để suy nghĩ vấn đề này.

Buổi dạ tiệc này đặt ở khách sạn PoFei, tượng trưng cho thân phận đứng đầu thành phố. Hễ mọi người trong giới thượng lưu có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với bên ngoài đều tổ chức ở khách sạn đắt giá này.

Không để ý ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cô qua kính chiều hậu của tài xế taxi, Hạ Tử Du lập tức bước xuống xe, tao nhã đi về phía khách sạn.

Đám nhà báo phóng viên biết được tin đính hôn của Đàm Dịch Khiêm đã chờ trước cổng khách sạn từ lâu. Cổng khách sạn bị chặn kín, đến con kiến cũng không chui lọt.

Khi Hạ Tử Du đang lo lắng làm sao để vượt qua đám nhà báo để vào khách sạn, chị Dư đã dẫn vài nhân viên bảo vệ đi tới phía cô.

Chị Dư mỉm cười long trọng chào cô, "Cô Hạ."

Hạ Tử Du gật đầu tỏ vẻ lễ phép, "Chị Dư."

Chị Dư làm dấu xin mời, "Mời cô đi hướng này theo chúng tôi, ở đây có quá nhiều nhà báo, có thể đi thang máy dành cho khách quý đến buổi dạ tiệc."

Hạ Tử Du cảm thấy bất ngờ bởi vì nhìn thấy mấy bảo vệ phía sau chị Dư bắt đầu bảo vệ cô theo hình tam giác.

Hạ Tử Du dò hỏi, "A, đây là..." Cô không cho rằng tham gia dạ tiệc cần phải bảo vệ như thế.

Chị Dư cười cười giải thích, "Tổng giám đốc dặn chúng tôi phải thận trọng bảo vệ các vị khách quan trọng tham gia dạ tiệc. Tôi nghĩ, cô cũng có thể là vị khách quan trọng mà tổng giám đốc mời đến..."

Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Dạ tiệc đặt ở tầng chín mươi chín của khách sạn, ngụ ý Thiên Trường Địa Cửu (lâu dài như trời đất) rõ ràng. Có thể thấy được Đàm Dịch Khiêm cực kỳ để ý tới buổi tiệc đính hôn này.

Hạ Tử Du đi thang máy dành cho khách quý lên đến tầng chín mươi chín. Sau khi hộ tống cô tới nơi an toàn, chị Dư lại đi tiếp đón những khách mời khác.

Hạ Tử Du sững sờ nhìn cách bố trí buổi dạ tiệc, bước chân dừng lại thật lâu trước cửa vòm hoa hồng.

Cô nghĩ là cô đã chuẩn bị tâm lý vô cùng tốt, hôm qua luyện tập mỉm cười cả đêm, nhưng vào thời khắc này lại cứng ngắc như vậy...

Trong tầm mắt, anh đang đứng cách cô vài mét, mặc bồ đồ tây màu đen cắt may vừa vặn, thoạt nhìn chững chạc mà điển trai, nâng ly chuyện trò vui vẻ với bạn bè trong giới thương lưu, làm cho anh càng thêm hăng hái.

Dĩ nhiên, cô cũng không thể bỏ qua người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ lễ phục màu hồng cánh sen đứng bên cạnh anh, phong cách thoát tục nhã nhặn lịch sự, có lẽ chính là vị hôn thê của anh!

Dù là cử chỉ hay vẻ bề ngoài, anh và vị hôn thê đều hoàn mỹ, tỏa ra vẻ tôn quý và kiêu ngạo, dường như đã nói lên sự xứng đôi giữa họ...

Có lẽ là e sợ cơn chua xót lan tràn, một giây này, ý cười trên khuôn mặt cô càng sâu, cố gắng thẳng người ung dung bước vào buổi dạ tiệc.  

''''''''''''''''''''''''''''

Buổi dạ tiệc không có nhiều khách mời, nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí long trọng của buổi tiệc. Hơn nữa cách bố trí của dạ tiệc thật sự lãng mạng khiến mỗi phụ nữ đều mong được trải qua một lần như vậy trong đời.

Đèn thủy tinh mờ ảo, mùi hoa hồng thoang thoảng, vũ đài trang nhã, đồ ăn thịnh soạn, hình ảnh khách khứa lung linh.

Hạ Tử Du không ngờ rằng lúc cô vừa bước vào buổi dạ tiệc, ánh mắt vị hôn thê của Đàm Dịch Khiêm lại dừng trên người cô đúng lúc.

Thật ra cô cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự với cô ấy như một khách mời.

Có lẽ chú ý tới ánh mắt của vị hôn thê bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm cũng nhìn về phía cô.

Bốn mặt chạm nhau bất ngờ, dưới ánh đèn mờ ảo, trong phút chốc cô bộc lộ vẻ hoảng hốt và trốn tránh, cũng may là không bị anh phát giác.

Đúng vậy, cô không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì e rằng anh có thể nhìn thấu mọi thứ về cô.

Cô bước chậm rãi về phía anh, vốn muốn đến chúc mừng anh, nhưng ngay lúc này, anh lại ôm vị hôn thê xoay người đi tới vũ đài lãng mạn.

Cô đứng tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng của anh.

Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn không che nổi sự kiêu căng và tôn quý của mình. Bóng lưng đó anh tuấn bất phàm, làm người ta khó có thể dời mắt.

Mấy ngày trước anh cũng thân mật ôm eo cô như vậy, mà nay, anh và cô đã biến thành người xa lạ, sự thân mật đó anh dành cho người phụ nữ mà anh quan tâm nhất.

Trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác đau đớn. Cô chợt mất hồn, nghiễm nhiên quên mất phải rời ánh mắt khỏi anh.

Bỗng nhiên, ánh đèn toàn bộ sân khấu chợt bừng sáng.

Đến khi Hạ Tử Du ý thức được cô vẫn nhìn Đàm Dịch Khiêm chăm chú thì hình như cô đã trở thành tiêu điểm của tất cả. Bởi vì ánh mắt Đàm Dịch Khiêm cũng nhìn về phía Hạ Tử Du đúng lúc đó.

Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào, có vài người thậm chí không hề kiêng kị nhìn cô và Đàm Dịch Khiêm bàn tán...

Mặc dù ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn cô cũng không chuyên chú, nhưng cô vẫn hốt hoảng luống cuống xoay người lại.

Cô không thể ngờ rằng tối nay cô lại có thể biểu hiện bết bát như vậy. Cô cho rằng cô không quyến luyến sâu nặng đến vậy, nhưng khi nhìn thấy anh ôm eo người phụ nữ khác lên sân khấu, hốc mắt cô lại nóng rực, trái tim đau đớn như bị xé rách...

Cho đến lúc này cô mới hiểu được, thì ra cô không làm được!

Cô muốn tỏ vẻ tự nhiên, xinh đẹp, kết quả lại là cô tự rước lấy nhục. Cô vốn không nên tham gia bữa tiệc này...

"Cô đi đâu?"

Trong lúc cô xoay người, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên vòng lấy thắt lưng mảnh mai của cô.

Một giây sau, cô bị bao trong lồng ngực và hơi thở ấm áp thuộc về Đàm Dịch Khiêm, cô nhìn anh bằng đôi mắt hơi ửng hồng.

Nhìn anh gần trong gang tấc, cô trợn trừng, kinh ngạc thốt ra, "Anh..."

Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười nhạt, "Bà Đàm tương lai, em muốn đi đâu?"

"Tôi, anh, ặc..." Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, luống cuống nói, "Anh mau buông tôi ra... Anh đã quên hôm nay..!!"

Anh dịu dàng hôn môi cô, sau đó bế cô lên, cười với cô, "Dĩ nhiên tôi không quên, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn!!"  

Định Mệnh Anh Và Em (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ