Quỳnh lùi lại 1 bước nhìn đám con gái kia xông lên. Nhưng đa số luôn thắng thiểu số nhỏ có thể đánh bại hai, ba người chứ kg thể nào đánh đc hết cả nhóm. Lần đầu tiên biết cái cảm giác đánh nhau là gì, chúng xông lên túm tóc nhỏ, nhỏ cũng chẳng phải vừa, giơ tay tát lại. Một trận hỗn chiến xảy ra trên đường mà người khác kg thèm giúp đỡ, còn xúm lại một màn kịch hay. Hừ! Con người ta vô tâm thế sao?
Cho đến lúc Quỳnh kiệt sức ngã xuống, khóe miệng vì bị tát mà chảy máu
- Sao? Còn dám ngông cuồng nữa kg? Đây là cái hậu quả của việc dám quyến rũ nam nhân của bổn tiểu thư_ Tố Nhi khoanh tay đứng trước mặt nhỏ
- Hừ! Cái loại tự phụ. Thử đi hỏi xem, Thiên Tỉ chấp nhận cô bao giờ mà dám mở miệng nói anh ấy là nam nhân của cô? Tiểu thư à, đang là ban ngày đấy. Tỉnh mộng đi_ Quỳnh lau vết máu trên miệng lạnh nhạt cười nửa miệng
- Mày.............vẫn còn mạnh miệng gớm. Đã vậy tao cho mày biết thế nào lễ độ
Nói rồi ả giơ chân lên định đạp nó. Chân đi giày cao gót nhọn, nếu đạp trúng người chẳng phải rất nguy hiểm sao?
"Vút"
Một viên đá vừa cỡ từ đầu phi đến chân Tố Nhi là ả đau đớn ngã xuống đất. Bọn đàn em nhìn theo hướng viên đá vừa bay ra nhíu mày
- Lợi dụng lúc tao đi vắng, mày dám tới đây động chân động tay trước cửa nhà tao ư?
Là Phương Uyên, chị ấy đã trở về
Nhìn thấy Phương Uyên, bọn đàn em kg hẹn nhau lùi về sau mấy bước. Cũng đã khá nhiều lần họ tấn công Phương Uyên nhưng đều thất bại thảm hại, tốn kg ít thuốc xoa bóp, đi mĩ viện phẫu thuật lại khuôn mặt nên lần này khá sợ
Phương Uyên đến bên cạnh đỡ Quỳnh dậy, rồi bước về đằng sau 5 bước lấy gì đó từ sau lưng
"Vút vút"
Một sợi dây điện dài phi đến phía Tố Nhi
- Ha, ngay mặt_ Phương Uyên cười mỉa mai
Bất ngờ, Tố Nhi cảm thấy khuôn mặt đau đớn, tê rân rân
- Chị Nhi, mặt chị.............._ một đứa trong đám kia khẽ run
Một vệt đỏ dài ngang mặt Tố Nhi. Bị dây điện quần ngang mặt kg đau mới lạ
- Con tiện nhân, mày........._ Tố Nhi điên tiết đứng lên, đang định xông đến chỗ Phương Uyên thì bỗng thấy cô cầm đoạn dây điện giựt giựt
- Sao? Lần này muốn ăn dây điện vài chỗ nào đây?
- Rút nhanh_ Tố Nhi ấm ức quay trở về. Kg quên để lại ánh mắt hận thù cho Phương Uyên
Thực ra, cô ta cũng kg phải là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn, gia đình chỉ xếp vào loại bình thường, là do bố mẹ chiều chuộng quá mức nên mới thành ra thế này
Phương Uyên đến bên Quỳnh kéo vào trong nhà, mở hộp y tế lấy thuốc và bông băng chữa trị vết thương cho Quỳnh. Phương Uyên thần chửi rủa bọn mất nhân tính kia. Quỳnh nhếch miệng nói cảm ơn rồi bỏ về phòng. Trong căn phòng kg có một chút ánh sáng, nhỏ nằm trên giường úp mặt xuống gối suy nghĩ về những lời nói của ông Trần hồi nãy. Quả thực nhỏ phải rời xa Thiên Tỉ sao? Phải rời xa một chàng trai ấm áp như vậy.......rời xa người bạn tốt ấy. Nỡ sao? Quỳnh đau lòng, nghĩ về những điều tốt đẹp mà Thiên Tỉ làm cho mình, những ân tình đó Quỳnh chưa có cơ hội báo đáp mà? Nhưng sau đó, lại nghĩ đến việc trong tương lai nhỏ có thể là vật cản bước đến con đường thành công của anh thì lại đau lòng. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Quỳnh bỗng nhận ra rằng: NHỎ YÊU ANH (😁😁😁)
BẠN ĐANG ĐỌC
LỠ YÊU EM RỒI! BIẾT PHẢI LÀM SAO?
FanfictionAu xin viết lại từ đầu và viết tiếp truyện của tác giả Như Yên, các bạn thấy hay thì có thể ủng hộ giúp au nha😘😘😘