Con rắn lớn bằng ngón cái không thể khiến Hà Ninh no bụng, nhưng có thể giúp y tiếp tục chống đỡ, không lập tức bị đói chết.
Thu thập củi khô cỏ khô gom lại đốt lửa, Hà Ninh xâu thịt rắn lại đặt lên giá, ngửi rất thơm, mùi vị thì chưa chắc sẽ ngon.
Thằn lằn xanh không cảm thấy hứng thú với thức ăn chín, thấy lửa, liền lùi lại hai bước, rõ ràng là sợ hãi.
"Không sao." Hà Ninh cười cầm thịt đã nướng chín lên, thử cắn một miếng, rất nóng, thổi thổi, lại cắn, phần lớn đều là xương, mùi vị ngon hơn thịt linh dương nướng, "Không nướng mày đâu."
Vèo vèo ăn xong bữa trưa hiếm có, cảm thụ niềm thỏa mãn khi thức ăn vào miệng, không khỏi híp mắt lại, y chưa từng biết, ăn cũng là một chuyện hưởng thụ như thế.
Có lẽ sự an ủi của Hà Ninh có tác dụng, thằn lằn xanh không còn cảnh giác như trước, nhưng chung quy vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đống lửa. Đợi Hà Ninh ăn xong, dập tắt lửa, mới đi tới cạnh Hà Ninh.
Hà Ninh bốc một nấm cát lên xoa tay, xoa sạch mùi thịt rắn nướng, mở túi nước, một dòng nước nhỏ xuất hiện, đây là kết quả y ngày đêm khổ luyện.
Cười híp mắt đưa túi nước tới trước mặt thằn lằn xanh, đối phương cũng không khách khí, mở to miệng, một hớp liền mất hơn nửa. Nước còn lại không nhiều, chỉ đủ cho Hà Ninh thấm ướt môi, nhưng không trở ngại tới tâm tình tốt của y.
Giắt túi nước lên người, nhiệt độ đã hơi hạ xuống, Hà Ninh đứng lên khỏi tảng đá tránh nắng, một tay che trước trán, híp hai mắt nhìn phương xa, không thể dừng ở đây, nhất định phải tiếp tục đi.
Quay đầu lại, kéo chặt áo khoác cột trên đầu, nhìn thằn lằn xanh, "Cùng đi với tao chứ?"
Thằn lằn xanh cúi người, hai chân trước thô ngắn lủng lẳng, dùng đầu húc Hà Ninh một cái. Hà Ninh không xác định được có hiểu đúng ý của thằn lằn xanh không, thăm dò vỗ vỗ lưng thằn lằn xanh, quay đầu nhìn nhìn, thằn lằn xanh cũng quay đầu, con mắt xoay tròn, không có bất cứ bài xích nào.
Hà Ninh cắn răng, dùng cả tay lẫn chân trèo lên lưng thằn lằn xanh. Lớp vảy mang theo một chút mát lạnh, rất thoải mái. Đợi Hà Ninh ngồi vững, thằn lằn xanh lập tức thẳng người, hai chân trước dán sát bên người, chân sau thô to mở ra, tốc độ cực nhanh lao đi, khuấy lên một đống cát vàng.
Hà Ninh không có chỗ níu, chỉ có thể ôm chặt cổ thằn lằn xanh, hai chân vòng chặt lưng thằn lằn xanh, nghe tiếng gió bên tai, cảm thụ tốc độ như bay, không lĩnh hội được chút hùng hồn sa mạc nào, chỉ có tròng trành và choáng đầu hoa mắt, dạ dày cuộn trào, cuối cùng mở miệng hét lên: "Chạy chậm một chút đi mà, à, à!"
Thử tưởng tượng đang nằm trên một nóc xe tốc độ cao, thì sẽ giống Hà Ninh lúc này, kinh sợ kích thích, tim đập nhanh gấp hai trăm lần, muốn vọt ra khỏi ngực.
Tốc độ của thằn lằn xanh hơi chậm lại một chút, tay Hà Ninh tê đi, "Thả tao xuống đi, tao tự đi."
Xe xuôi gió không phải dễ ngồi, cho dù miễn phí, cũng xém đòi mạng.