Chương 26: Tụ Hội

1.4K 47 0
                                    

  Buổi chiều ngày hôm sau, Cảnh Thiều tiễn Vương phi nhà mình đến Hồi Vị Lâu, bảo Chu Cẩn dẫn hắn đi tham gia kì tụ hội mỗi tháng một lần của các nam thê trong kinh thành. Hôm nay Chu Cẩn không mặc y phục sặc sỡ quá mức, áo vạt dài màu xanh thẫm rất đĩnh đạc.

"Chu đại ca, làm phiền chăm sóc cho Quân Thanh." Cảnh Thiều chắp tay với Chu lão bản.

"Vương gia cứ yên tâm." Chu lão bản tính tình thoải mái, tuổi lại lớn hơn cả hai người, khi quen thân rồi thì cả Mộ Hàm Chương cũng gọi là Chu đại ca.

Mộ Hàm Chương nhìn Cảnh Thiều không ngừng lải nhải như đang gửi gắm tiểu hài tử, cười bất đắc dĩ, "Vương gia cứ yên tâm quay về, chẳng lẽ ta bị rơi mất được sao?"

Cảnh Thiều gãi đầu, lên ngựa, người tham gia hội nam thê trong kinh thành đa số đều xuất thân từ nhà quyền quý giàu có, nhưng mà với trí tuệ của Quân Thanh hẳn là sẽ không chịu ức hiếp. Thế là yên lòng để xe ngựa và Vân Trúc lại, bản thân thì cưỡi Tiểu Hắc đến nhà huynh trưởng uống trà.

Thành nam phong cảnh đẹp, rất nhiều vương hầu xây biệt viện ở đây. Lần tụ hội mỗi tháng thường được tổ chức trong Mặc Viên của Mậu Quốc Công.

Con thứ, con thiếp thất có thể cưới nam thê, đây vốn là luật bất thành văn, không nhất định phải tuân thủ, nhưng nhà Mậu Quốc Công đã lập gia quy, cho dù không thích nam tử, con thứ cũng phải cưới nam thê. Cho nên trong số những vương hầu trong kinh thành, phủ Mậu Quốc Công có nhiều nam thê nhất.

Vừa vào Mặc Viên, đã nghe thấy tiếng đàn sáo, xuyên qua rừng trúc, một nhà thủy tạ rộng rãi xuất hiện trước mắt, bên trong có bàn ghế, trà nước điểm tâm, trên bờ có nữ tử tấu nhạc, một cây đàn tranh, hai cây sáo, du dương rót vào tai, đẹp không sao tả xiết.

"Thì ra nơi đây lại thanh nhã thế này." Mộ Hàm Chương nhìn những người ngồi im lặng thưởng nhạc trong nhà thủy tạ, cảnh tượng náo nhiệt ồn ào như nữ nhân gặp nhau vẫn lo lắng không xuất hiện, không khỏi thở phào một hơi.

"Chu đại ca đến rồi." Thấy Chu Cẩn, mọi người lần lượt đứng lên, khách sáo chắp tay hành lễ.

"Vị này là?" Nam tử dẫn đầu trong nhà thủy tạ mặc áo vạt dài xanh nhạt, tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, đối nghịch với Chu Cẩn, ngũ quan tuấn tú, chỉ là giữa mày có nếp nhăn rất sâu, hẳn là vì thường xuyên cau mày.

"Đây là Thành Vương phi Mộ công tử." Chu Cẩn cười giới thiệu mọi người. Nam thê thường không thích bị gọi là phu nhân, thiếu nãi nãi, cho nên bọn họ chỉ xưng công tử với nhau.

"Bái kiến Vương phi." Những người kia nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, bước lên hành lễ.

"Những lúc thế này, các vị không cần phải đa lễ." Mộ Hàm Chương ôn hòa nhã nhặn bảo mọi người đứng lên.

"Nghe nói Văn Uyên công tử khí chất phi phàm, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền." Nam tử dẫn đầu cười ôn hòa, mời hai người vào bên trong.

"Chỉ là chút hư danh có được trong kì thi hội khi còn trẻ người non dạ." Nghe người đó gọi ra danh hiệu của mình ngày trước, Mộ Hàm Chương cảm thấy như đã trở lại trước đây, khi tham gia hội thơ của người đọc sách, tâm trạng chợt tốt lên, cảm thấy thân thiết hơn phần nào với người trước mắt.

Chu Cẩn giới thiệu từng người cho Mộ Hàm Chương, người đi đầu họ Lâm, là nam thê của nhị thiếu gia nhà Định Nam Hầu. Các vị còn lại cơ bản đều là gia quyến của quan viên trong triều.

"Sao không thấy người của phủ Mậu Quốc Công?" Chu Cẩn hỏi Lâm công tử.

"Bọn họ và công tử phủ Vĩnh Xương Hầu đã ra khu rừng phía sau chơi chọi gà rồi, chúng ta không muốn tham gia cho nên ngồi lại đây nghe đàn." Khi Lâm công tử nói chuyện, thường vô thức nhíu mày, có vẻ rất u sầu.

"Có chuyện gì sao?" Chu Cẩn thấy Lâm công tư cau mày mãi không thôi, nhịn không được hỏi.

"Nhị thiếu gia nhất quyết muốn cưới tiểu thư nhà một quan viên làm trắc thất." Trương công tử đang cắn hạt dưa bên cạnh trả lời thay hắn, "Lâm đại ca vốn đã không yên lành, bây giờ có thêm một vị trắc thất xuất thân cao... Ai..."

Mộ Hàm Chương chậm rãi thưởng trà, im lặng nghe bọn họ tán gẫu, những người này đều từng đọc sách, lời nói ra cũng tương đối kín kẽ, đều chỉ nói phớt qua, nhưng hắn vẫn nhận ra được, cuộc sống của đa số các nam thê đều không được tốt lắm.

Phu quân đa số là con thứ, cưới nam thê có lúc cũng là bị ép buộc. Huống chi rất ít ai nuôi dưỡng con mình thành nam thê từ nhỏ, đa số bọn họ đều không biết phải quản lý việc nhà thế nào, hơn nữa một khi thiếp thất có con thì sẽ càng khó quản. Cho nên nếu không được phu quân yêu thương, thì cho dù có thể tôn trọng nhau, nam nhân bị nhốt trong hậu viện bào mòn ý chí cũng khó được sống thoải mái.

"Nghe nói tháng trước Thành vương thỉnh chỉ giáng trắc phu nhân thành thiếp phi, Mộ công tử đã làm thế nào vậy?" Trương công tử thích hỏi thăm kia đột nhiên chuyển chủ đề sang Mộ Hàm Chương.

"Tất cả đều là ý của Vương gia." Mộ Hàm Chương đặt chén trà xuống, bình thản nói, không định kể nhiều về việc nhà mình.

"Tiểu tử nhà ngươi sao càng lúc càng giống nữ nhân, thích hỏi han chuyện nhà người khác." Chu Cẩn đánh đầu Trương công tử một cái, chặn đề tài này lại.

Mộ Hàm Chương lại cầm chén trà lên, hắn phát hiện tướng công của Chu Cẩn tuy chỉ là một thị lang nho nhỏ, bản thân hắn cũng chỉ là chủ một tửu lâu, nhưng lại có địa vị rất cao trong các nam thê quý tộc này, tất cả mọi người đều gọi hắn là "Chu đại ca". Ngoài tính cách phóng khoáng, hiền hòa của hắn, Tiêu Viễn thành thân bảy tám năm, nhưng không hề nạp thêm một thiếp thất nào mới là nguyên nhân khiến mọi người bội phục thật sự. Một nam thê không thể sinh con, lại có thể học theo sư tử Hà Đông, không cho tướng công nạp thiếp, quả thật cần bản lĩnh phi phàm.

"Ô~ Ta còn nghĩ công tử áo hoa này là ai, thì ra là Hàm Chương!" Một giọng nói the thé nửa nam nửa nữ từ bên ngoài vọng vài, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy nam sáu nam tử đi từ rừng trúc ra, dẫn theo vài tùy tùng, tấp nập đi đến nhà thủy tạ.

Mộ Hàm Chương nhíu mày, hắn nhận ra người nói chuyện, là Đỗ Anh Hào học cùng trường với hắn suốt năm năm. Tiên sinh trong tộc học của Mộ gia là một vị thúc thúc từng đậu thám hoa trong tộc, vì danh tiếng rất rộng, cho nên các thân thích cũng đưa hài tử đến học. Đỗ Anh Hào này là cháu ruột của Bắc Uy Hầu phu nhân, vì ganh ghét Mộ Hàm Chương thường được tiên sinh khen ngợi, cho nên luôn gây chuyện với hắn.

"Mấy năm không gặp, ta còn nghĩ ngươi đã thi Hương rồi, thì ra đã gả vào phủ Mậu Quốc Công." Mộ Hàm Chương ngồi yên tại chỗ, liếc mắt nhìn Đỗ Anh Hào đang vênh váo một cái, tiếp tục thản nhiên uống trà.

"Hừ, ngay cả ngươi đã đậu cử nhân, không phải cũng bị cô mẫu gả đi sao?" Đỗ Anh Hào hừ lạnh, Đỗ gia không phải nhà quyền quý, cho dù hắn là con thứ trưởng, cũng bị gả cho tam thiếu gia của Mậu Quốc Công để tạo mối quan hệ.  

[ Đam Mỹ ] Thê Vi ThượngWhere stories live. Discover now