Chương 9

170 5 0
                                    

  Kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến, trong sân trường học khắp nơi tràn ngập bầu không khí "Sầu vân thảm đạm vạn dặm ngưng" (Tình cảnh vô cùng bi thảm). Nhưng Lâm Thư được Tô Mặc chỉ cho những chỗ trọng tâm, lại ôn tập đến các bài chuyên ngành nâng cao, quản thực giống như có thần giúp.

Lúc hội con gái trong phòng ký túc xá nhìn thấy Lâm Thư cầm trong tay quyển sách đầy đủ trọng tâm trở về, quả thực điên cuồng, tôn sùng cô giống như là "Thần thánh".

Lâm Thư suy nghĩ một chút, cảm giác thiếu Tô Mặc một câu "Cảm ơn", lúc ở nhà Tô Mặc, nghĩ đến anh ta đang ngủ, nên lặng lẽ rời đi.

Sau đó, Tô Mặc cũng không để cho cô đến chăm sóc Bánh Bao nữa. Có lẽ nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ của cô, hoặc là muốn kết thúc trò chơi vô nghĩa này, Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, Lâm Thư đều có một chút cô đơn.

Mặc dù, cô giải thích sự cô đơn này là vì nhớ nhung đồ ăn vặt trong ngăn tủ của Bánh Bao.

Nói chung môn thi cuối cùng "Có sự chuẩn bị mà đến" với người "có tiếng mà không có miếng" luôn giống nhau. Thi xong môn cuối cùng, Lâm Thư hát khúc hành quân, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà, trải qua một kỳ nghỉ đông tốt đẹp.

Ăn ngủ, ngủ ăn. Hai chữ này khiến cho con người ta cảm thấy thật hạnh phúc thật tốt đẹp, lắp ghép lại với nhau càng khiến người ta cảm thấy giống hệt như mình được sống trên thiên đường vậy. Nằm đệm êm ôm chăn ấm, hưởng thụ sở trường nấu ăn ngon của mẹ già, Nghĩ tới đây, Lâm Thư không khỏi bất cười "Hắc hắc".

Đúng lúc Tiếu Đồng bước vào ký túc xá, liền nghe thấy tiếng cười đắc chí "Chói tai" đó: "Đồ ngốc kia, cậu có thể có chút tiền đồ cho tớ nhờ được không?"

"Cậu chính là đang hâm mộ ghen ghét đó, nửa tiếng nữa là chị đây có thể về đến nhà rồi, còn cậu phải ngồi tám tiếng trên xe lửa. Được rồi, hôm nay tâm trạng tớ đây rất tốt, không so đo với cậu"

Tiếu Đồng giận, ai có thể tới lôi con nha đầu không biết tốt xấu này ra ngoài chém cho cô nhờ với!

Lúc Liễu Yên Nhiên bước vào cắt ngang những lời tự sướng của Lâm Thư: "Cha cậu đến trường mình đó, đang ở dưới ký túc xá chờ cậu"

"Hả?" Lâm Thư kinh ngạc, cô nhớ rõ là có bảo cha đến đón mình đâu, không lẽ cha đã trở nên khéo hiểu lòng người rồi?

Từ xa, đã nhìn thấy ông Lâm, cô vô cùng vui vẻ mà vẫy vẫy cánh tay, Lâm Thư chạy tới chỗ ông Lâm, cho ông một cái ôm mạnh mẽ: "Cha, đồ con mang về nhà cũng không nhiều lắm, sao dám làm phiền ngài ngự giá thân chinh?"

Ông Lâm liền lắc lắc tay: "Vì thế, cho nên không phải là cha đến đón con về nhà?"

Lâm Thư: "..... Cha à, cha thật biết nói đùa"

Ông Lâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Thư, kèm theo vẻ mặt trách trời thương dân, Lâm Thư đột nhiên hiểu ra: "Cha, không phải là cha nói thật chứ?"

Đưa hai cái móng vuốt ra, an ủi vỗ vỗ vai Lâm Thư: "Mẹ con bảo cha nhắn với con một câu. Có bạn trai, vào cửa nhà, không có bạn trai, ngủ ký túc xá"

Mẹ, rốt cuộc nguyện vọng muốn gả con gái ra ngoài của mẹ lớn từng nào vậy, xem mắt thì thôi, hôm nay còn sử dụng thủ đoạn độc ác này, mẹ tuyệt đối không phải là mẹ ruột của con, chắc chắn không phải?

Nước mắt sợi mỳ của Lâm Thư chảy xuống, lấp lánh nhìn về phía Ông Lâm: "Chuyện này, cha, cha có thể lấy một chút quả cảm của người cảnh sát nhân dân ra dùng được không?"

"Không lẽ cha cứ như vậy nhìn con gái có nhà mà không thể về, ở ngoài đầu đường trong gió bắc rét lạnh run lẩy bẩy sao? Ngộ nhỡ con biến thành cô bé bán diêm chết rét đầu đường, chẳng lẽ cha muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?"

"Cha....! Lấy dũng khí ra, thay con cầu cạnh với mẹ đi"

Lâm Thư nói xong hai mắt lưng tròng, nhưng Ông Lâm vẫn bất đắc dĩ nhún vai: "Con gái à, cha con cũng có tuổi rồi, ngay cả con cũng nhẫn tâm giầy vò cha sao?"

Hi vọng cuối cùng "Phằng" một tiếng vỡ tan, Lâm Thư ba hồn chín vía bị đả kích, một lúc lâu nguyên thần không có cách nào trở về. Ông Lâm thở dài, thấy bốn bề vắng lặng, len lén kéo Lâm Thư, từ trong ví lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho cô: "Con gái, mẹ con từ chối tiếp tế cho con trong một khoản thời gian, đây là tiền sinh hoạt phí, đó là tiền riêng của cha, con chi tiêu tiết kiệm một chút"

Lâm Thư kích động cầm móng vuốt của cha, khóe mắt lóe sáng cảm động, ra sức một cái, "Đoạt" lấy số tiền giấy trên tay cha cô, xem ra lại càng thêm tuyệt vọng.

"Cha, cha lấy ở đâu nhiều tờ một tệ như vậy?"

"Là tiền tiết kiệm mỗi lần ra ngoài mua nước tương đó"

Lâm Thư: ........... -_- #

Trở lại ký túc xá, Lâm Thư chỉ cảm thấy tức cảnh sinh tình, càng phiền muộn hơn. Tiếu Đồng thấy cô ngơ ngác ngồi một chỗ: "Cậu không thu dọn tiếp à?"

Lâm Thư nói ra căn nguyên sự việc, vỗn dĩ hy vọng Tiếu Đồng có thể an ủi cô một chút, kết quả Tiếu Đồng lại cười rất vui vẻ: "Tớ tám giờ là có thể về đến nhà, còn cậu đến kỳ nghỉ đông cũng không thể nào có rồi....."

Lòng dạ hẹp hòi! Lâm Thư chu mỏ, khinh bỉ vô hạn

Cuối cùng, Lâm Thư tìm được một công việc nuôi sống bản thân trong một nhà hàng KFC ở trung tâm thành phố. Ngày làm tám tiếng, nhất là vào buổi trưa dòng người ùn ùn kéo đến, cho dù Lâm Thư có xúc động với cuộc sống, cũng không còn sức lực nữa.

Nhưng mà, nói chung Lâm Thư vẫn rất thích công việc này.

Trước đây chủ tịch Mao từng nói: "Muốn hiểu cuộc sống, thì cần phải gần gũi với quần chúng nhân dân"

KFC, mỗi ngày người đến người đi, sẽ gặp đủ các loại người, khiến cho mỗi ngày đi làm cũng trở nên sinh động hơn.

Ví dụ như một ngày, có một cô gái tết tóc đuôi sam nói: "Tôi muốn một dâu tây vùng đất mới"

"Em gái à, muốn ăn vùng đất mới, đi sang quán MacDonald bên cạnh đi, trong KFC là Sundae (món kem có pha trái cây)"

Cô gái kia hiểu ra "A..." một tiếng, đứng bất động tại chỗ.

"Em gái, em còn đang đợi cái gì?"

"Chờ cô đi sang quán bên cạnh mua"

Lâm Thư im lặng....

Một ví dụ nữa, một ngày có một đôi tình nhân, nam "thẹn thùng" kéo tay bạn gái: "Cưng à, anh muốn ăn khoai tây chiên"

MỘT NGÀY LÀM THẦY, CẢ ĐỜI LÀM CHỒNG (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ