VĂN ÁN:
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng. Anh chăm chú nhìn cô, vẫn khiến trái tim cô đập loạn nhịp như xưa. Cô không được tự nhiên nhìn lên bầu trời đêm: “Mùa xuân đến rồi!” Anh đứng phía sau, cúi đầu liền có thể nhìn thấy gương mặt và đôi mắt trong như dòng nước của cô, sau đó bật ra câu nói ngọt ngào nhưng cũng buồn nôn nhất trong đời: “Em chính là mùa xuân.”
Hạ Vi Quân là một mỹ nữ thành thị bình thường. Cô chưa từng nghĩ đến mối tình đầu của mình sẽ trải qua mưa bom bão đạn, thậm chí còn phải trả giá bằng máu... Sau khi trải qua cái đêm kinh thiên động địa, vừa sợ vừa vui kia, mối quan hệ này thật không ngờ đã có thể xác nhận một cách mơ hồ. Hạ Vi Quân ôm lấy tâm tư vui mừng, thời gian nửa năm cũng trôi đi rất nhanh, ngày tháng của cô luôn vui vẻ và sôi nổi như vậy.
Nói thật lòng thì Lâm Đông là người bạn trai ưu tú. Anh rất có tài, nhận một công trình thiết kế, có thể kiếm được ít nhất hai trăm nghìn. Từ khi Vi Quân xung phong đảm đương một ngày ba bữa và chi tiêu quần áo cho anh, anh trực tiếp ném một cái thẻ cho cô. Con số trong đó làm cô kinh hồn bạt vía! Mặc dù anh hướng nội, nhưng không hề quái gở: cô dắt anh đi casino, anh tinh thông giết sạch tứ phía; hai người cùng nhau ăn cơm, xem phim, câu cá... Khi cô ở bên bờ hồ Phủ Nam, lần đầu tiên lấy hết dũng khí hôn anh, anh vừa trở người liền đè cô xuống bãi cỏ, hôn cho đến khi cô thở hồng hộc mới buông ra.
Anh có lẽ cũng thích cô. Cô nghĩ vậy. Mặc dù anh chưa từng nói ra. Quen nhau hơn nửa năm sau, hai người đã trao cho nhau lần đầu tiên của mình. Có vẻ hơi nhanh, nhưng Vi Quân làm sao lại hối hận được? Chưa kể lần đó là do anh chủ động, Vi Quân làm sao nhẫn tâm từ chối? Có gì phải lo sợ? Anh là mối tình đầu của cô, không phải sao?