một.

1.2K 73 10
                                        

Kalopsia (n): The delusion of things being more beautiful than they really are.

.

heal me

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


heal me





.

Nguyễn Văn Toàn chậm rãi châm một điếu thuốc, với dáng vẻ mệt rã chán chường như thể đó chưa bao giờ là công việc em yêu thích. Như thể cái tiếng lách tách chói tai của chiếc bật lửa luôn phá hỏng những dòng suy tư của em. Như thể mồi lửa chỉ chực thiêu đốt những ngón tay mảnh dẻ của em, mỗi một lần em cố đưa điếu thuốc đến gần và đốt thật lâu, thật lâu, cho đến khi sắc cam đỏ gay gắt cháy rực lên khiến em giật mình trong phút chốc, và để Văn Toàn phải thừa nhận một cách khó khăn rằng em đang lạc lối trong tâm trí chính em, đến độ mọi thứ trước mắt thật mơ hồ.




Nhưng Nguyễn Văn Toàn thì nghiện mùi khói thuốc hơn bất cứ thứ gì trên đời mà con người có thể đam mê được. Một sở thích độc hại. Nhưng đó cũng chính là một thói quen, một loại phản xạ tự nhiên mà em ngầm hiểu rằng em sẽ chẳng bao giờ có thể chối bỏ. Mỗi khi thần kinh căng cứng và Văn Toàn lại bắt đầu hút thuốc một cách vô tội vạ, thì việc nhồi đầy lồng ngực cái mùi đắng nghét chát lòng của thuốc lá giúp em thấy ổn. Em là như thế, em sẽ tiếp tục rít thuốc vào những ngày thật tệ, cho đến khi vòm họng gần như nổ tung và chính em thì vỡ vụn thành những tràn ho sặc sụa cào rách buồng phổi, đến lúc ấy em biết mình đã ổn rồi. Ổn hơn những ngày trước, và ổn hơn những thời điểm trước đây rất nhiều.


Đêm nay là một đêm như thế. Hoặc giả, Nguyễn Văn Toàn tự nhủ với bản thân mình như vậy.



Nguyễn Văn Toàn rít một hơi thuốc dài và bước ra căn ban công, phả làn khói trắng lờ mờ vào khoảng không vô định. Em bâng quơ đưa tay quờ quạng trong không trung, để màu khói ngụp lặn giữa những kẽ ngón luôn trắng bệch một cách lạ kì trước lúc phai lẫn vào trời đêm. Văn Toàn nghĩ em cần ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài ban công một chút thay vì mãi quẩn quanh trong phòng, bên đống bản thảo dở dang lổn ngổn. Công việc của em thì vẫn còn đó, réo rắt mãi bên tai, nhưng em chẳng có chút hứng khởi gì để phải dính với nó. Ít nhất là đêm nay.


Hoặc Nguyễn Văn Toàn chỉ đơn giản là chờ đợi. Em đứng lặng người nơi ban công, và chờ đợi, thứ mật ngọt chết chóc cuối cùng.


Bầu trời đêm nay quánh đặc và trống rỗng. Nguyễn Văn Toàn đặt tay lên thành ban công, gạt tàn thuốc rồi run người thật nhẹ trước khi đưa tay kéo lại chiếc áo sơ mi mỏng tan dài chạm gối. Trời lạnh thật. Và có lẽ em đang đùa giỡn với sức khỏe của mình, khi ra hứng gió đêm cùng cái buồng phổi nghẹt thuốc lá và thân người mỏng mảnh xiêu vẹo như sắp ngã đổ đến nơi. Người đã từng nói như vậy với em. Nhưng bỗng dưng cái ý nghĩ trêu chọc người một chút khiến em thấy thật vui, theo một cách nào đó. Em sẽ bật cười và sà vào lòng người nũng nịu trong lúc người mãi cau mày cằn nhằn em chẳng chịu nghĩ cho sức khỏe của mình. Em biết rồi , Văn Toàn sẽ cười lém lỉnh trấn an người, trước khi kéo người vào một cái hôn sâu để người không còn nói gì được nữa ngoài chìm dần vào cơn say túy lúy cùng em. Luôn là như vậy.



| Kalopsia | 0609Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ