Chương 14.

11.6K 900 46
                                    

Lý Tầm đẩy ra bụi cỏ rậm rạp, giấu hoàng đế đằng sau một tảng đá.

Y không hiểu y thuật, trơ mắt nhìn máu trên người hoàng đế chảy nhuộm đỏ một mặt hòn đá.

Y ngồi xuống: "Bệ hạ, chúng ta sẽ chết sao?"

Hoàng đế giật giật môi, thanh âm suy yếu nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Không biết."

Lý Tầm nhìn hoàng đế chằm chằm, trầm mặc nửa ngày, trong lòng biết rõ hoàng đế là đang cố gắng chống đỡ. Y một đường được hoàng đế che chở quá tốt, trừ lúc bản thân nhảy từ trên lưng ngựa xuống bị thương ngoài ra lông tơ kẽ tóc đều không sao, lúc con ngựa vì chấn kinh mà chạy loạn đều được hoàng đế vững vàng ôm vào ngực. Vốn người nên bị thương là y nhưng những vết thương đều nhất nhất rơi vào người hoàng đế, vốn là thần tử nên vì vua mà không từ sống chết.

Trong lòng Lý Tầm vừa chua sót vừa ấm áp, không rõ tư vị khiến trong miệng y phảng phất đều nếm trải một tia chua xót.

"Thần khi còn nhỏ bởi vì không cha không mẹ, vài lần giãy dụa cố gắng mới thi đậu, có thể được bệ hạ nhìn thấy, là thần đời này may mắn." Ánh mắt y sáng quắc, như cắt ra từ ánh bình minh không bao giờ tàn, lời y nói kiên định, làm cho người ta ảo giác rằng nguyện vọng chắc chắn sẽ trở thành sự thật, "Thần cũng cho là bệ hạ cát nhân thiên tướng, nhất định bình yên vô sự."

Hoàng đế không biết vì sao nhưng lại cảm thấy một trận hồi hộp khi nhìn vào đôi mắt kia, liền thấy Lý Tầm đột nhiên đứng lên, chầm chậm mà cẩn thận, đem vết máu một đường che lấp đến sạch sành sanh.

Đợi đến khi y trở về, hoàng đế nói: "Chân của ngươi bị thương, để trẫm xem xem."

Lý Tầm tránh né hắn, thấp giọng nói: "Vết thương của thần không đáng ngại."

Lý Tầm ngược lại đi cởi áo khoác của hắn ra, miệng nói: "Mạo phạm rồi bệ hạ, kính xin cho phép thần nhìn vết thương của bệ hạ ra sao rồi."

Hoàng đế muốn tránh, lại đánh giá cao thể lực của bản thân. Hắn lúc này cơ hồ không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là để Lý Tầm cởi áo mình ra.

Quả nhiên, tay Lý Tầm lại bắt đầu run rẩy. Hoàng đế thở dài nói: "Ngươi xưa nay chưa từng thấy loại tình cảnh này, có chút bối rối là bình thường. Nơi này bí mật không người, chúng ta ở đây chờ thị vệ đến là tốt rồi, trẫm đảm bảo nhất định không có chuyện gì xảy ra nữa đâu."

Lý Tầm gật đầu nói: "Thần tin tưởng bệ hạ."

Hoàng đế cảm nhận được y còn đang run rẩy, đang định nói thêm mấy câu an ủi, chỉ thấy y cởi áo khoác của mình cởi ra, một câu nói bị chặn bên mép, chỉ phun ra được vài chữ: "Sách của ngươi......"

Lý Tầm lắc lắc đầu nói: "Mới viết được một nửa, ném đi cũng chẳng sao, vi thần còn một quyển phụ, để ở trong lều." Vừa nói vừa đem áo khoác của mình trùm lên người hoàng đế.

Hôm nay y mặc một kiện thanh y, cùng màu sắc của cây cỏ xung quanh thập phần giống nhau.

Hoàng đế vốn còn đang hoài nghi y tại sao cũng cởi áo, đợi đến khi nhìn thấy y khoác lên áo của mình cái gì nên hiểu đều hiểu.

Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ TangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ