Qua mấy ngày, Lý Tầm mới hậu tri hậu giác mà hiểu được, hoàng đế giống như là đang sinh khí.
Lý Tầm nhớ lại lúc đó cũng cảm thấy chính mình thực sự là tìm đường chết, biết rõ ràng hoàng đế muốn có được đáp án là gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền cố tình nói bậy một câu, giờ thì tốt rồi, hoàng đế đã tin lời nói đùa của y. Chỉ nhìn biểu tình kia của hoàng đế, sợ là hắn đã phi thường thất vọng đi.
Đặc biệt là khi nghe thái y nói cho y biết các biểu hiện của hoàng đế trong khoảng thời gian không tìm được y, y càng hối hận vì đã trêu đùa hoàng đế.
Tuy rằng sau này y đã đúng lúc giải thích không phải là bởi vì thân phận của hắn là hoàng đế mà là vì hắn là Dương Tiềm, nhưng hoàng đế hiển nhiên lửa giận chưa tan.
Loại tình cảm này kiêng kỵ nhất là việc liên quan đến thân phận, dù sao thân phận chỉ là cái danh hiệu, hoàng đế sợ Lý Tầm đối xử tốt với hắn chỉ là bởi vì hắn là hoàng đế, nhưng Lý Tầm làm sao có thể không lo lắng hoàng đế đối xử tốt với y bất quá chỉ bởi vì nhất thời hứng khởi. Vị trí sử quan này tùy tiện tìm cũng có người thay thế được y, Lý Tầm chậm chạp không dám hướng hoàng đế tỏ rõ tâm ý chính là vì sợ hoàng đế dưới cơn nóng giận tùy tiện cắt chức y.
Y từ lâu đã hiểu rõ trái tim của chính mình, y làm hết thảy bất quá là hi vọng hoàng đế có thể cảm thấy được Lý Tầm là một người đối với hắn đặc biệt một chút, y cũng không hy vọng làm hoàng đế thương tâm.
Mà hiển nhiên y vẫn là sai, hoàng đế đối với y là thật tâm.
Nghĩ tới đây y cũng mềm lòng, đợi tới lúc hoàng đế đến thăm y, y rất chủ động hỏi: "Bệ hạ đang tức giận sao?"
Hoàng đế không nói, Lý Tầm không thể làm gì khác hơn là không ngừng cố gắng: "Thần bây giờ không phải đang rất tốt mà, bệ hạ không nên tức giận nha?"
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Trẫm không hề tức giận."
Đây chính là vẫn còn đang tức giận a, Lý Tầm thập phần ưu sầu, cũng không biết nên làm gì nói tiếp, chỉ có thể khô cứng nói: "Thần không nghĩ tới, là thần quá càn rỡ."
Hoàng đế đang chờ y nói chuyện, ai biết nghe đến một câu như vậy, thầm nghĩ ta giận hắn cái gì đây. Liền quay người một tay đem eo y nắm chặt, một cái tay chống ở bên mặt y, tiên phát chế nhân nói: "Đúng, ngươi lá gan đích xác rất lớn mà, có phải là kiếm trở về một cái mạng liền đặc biệt đắc ý, trêu đùa trẫm có phải là cực kỳ vui không?"
Lý Tầm cả kinh sững sờ, cười khan nói: "Thần không dám, đây cũng chính là nói nhanh hơn miệng."
Hoàng đế ngữ khí nguy hiểm mà lập lại: "Nói nhanh hơn miệng?"
Lý Tầm cảm thấy không lành, quyết đoán câm miệng.
Hoàng đế bị làm cho tức giận, thần sắc lại hết sức bình tĩnh, híp mắt một cái, cố ý chậm rãi tới gần, trong lúc Lý Tầm khẩn trương đến cơ hồ muốn nhắm mắt lại cười lạnh nói: "Ái khanh thẳng thắn, thật là làm cho trẫm ước ao."
Lý Tầm sốt sắng nói: "Không... Không..."
Hoàng đế cũng đã cúi đầu hôn.
Cái hôn này quá tàn nhẫn. Hoàng đế giống như là muốn đem nội tâm đọng lại vô số sợ hãi cùng phẫn nộ mấy ngày nay phải trải qua phát tiết ra ngoài, hai đôi môi trằn trọc dán vào nhau, hung mãnh tiến công, Lý Tầm liên yếu ớt tiếp nhận, không nhịn được phát ra tiếng khóc nức nở rên rỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
General FictionTác giả: Thụ Chi Dĩ Tang. Thể loại: Cổ trang, song hướng thầm mến, ngọt, đoản văn, có H. ĐAM MỸ NHA. Độ dài: 18 chương + 6 phiên ngoại. Văn án: Đương nhiệm sử quan eo rất nhỏ, chọt trúng manh huyệt của hoàng đế. CP: Dương Tiềm (sủng nịch phúc hắc ho...