06

155 10 0
                                        

"Anh ổn không vậy?"

Jong In vô tình gặp Baek Hyun trên hành lang trong lúc cậu đem đồ ăn chiều đến cho Kyung Soo. Tư thế bước đi của người kia có chút kì lạ, nhưng ngay cả thần sắc cũng không tốt chút nào.

"Không có gì nghiêm trọng đâu."

Baek Hyun mỉm cười, thế nhưng không giấu nổi nét mệt mỏi. Sau chuyện ngày hôm qua cậu đã trằn trọc cả đêm, tinh thần sa sút thấy rõ. Thế nhưng những chuyện Baek Hyun đang suy tính trong đầu không thể nói cho ai biết. Áp lực đè nặng khiến thần kinh phải căng ra chịu đựng. Ăn uống cũng không nếm được mùi vị gì, thế là cả bữa sáng và bữa trưa Baek Hyun đều bỏ dở nên cơ thể khốn khổ càng thêm kiệt quệ.

"Lại đến chỗ Park Chan Yeol à?"

"Ừ. Thời hạn thi hành công vụ cũng sắp hết, đến lúc rồi." – Baek Hyun thở dài, "Mà này, mai cậu rảnh không?"

"Ơ... rảnh ạ. Có chuyện gì cần nhờ em sao?"

"Ngày mai cùng Kyung Soo ra ngoài hẹn hò đi."

"Anh... Anh lại nói chuyện vô lí rồi." – Jong In bối rối, dáng vẻ đơn thuần của cậu khiến Baek Hyun cảm thấy rất thú vị, "Kyung Soo anh ấy sẽ không..."

"Cậu không chưa thử sao biết được."

Baek Hyun bước ngang qua Jong In, vỗ vỗ vai cậu như muốn khích lệ: "Tin tưởng vào bản thân mình một chút, cũng hãy tin tưởng vào cậu ấy nữa. Cố lên."

Jong In quay đầu nhìn theo đàn anh mang nhiều tâm sự của mình. Mỗi lần ngắm bóng lưng anh ấy đều cảm thấy người này thật cô độc. Nếu như ai đó đứng cạnh bên anh ấy, thì nụ cười kia nhất định sẽ tràn ngập hạnh phúc chứ không tịch mịch đến nhường này.

Tuy không biết rõ những chuyện trong quá khứ, nhưng chỉ qua ánh mắt tha thiết cũng đủ biết người kia quan trọng như thế nào với anh ấy.

"Baek Hyun hyung."

"Chuyện gì?"

"Anh cũng phải cố lên nhé!"

Baek Hyun quay đầu, ánh chiều tà xiên qua cửa sổ như bao bọc lấy cậu, dịu dàng mà huyền ảo. Không biết có phải là vì đang nghĩ đến người ấy hay không mà nụ cười của cậu bất giác ngọt ngào hơn rất nhiều.

"Tất nhiên rồi."

.

.

.

.

Chan Yeol nằm trên giường, nhìn chòng chọc vào camera trên trần nhà, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ, hẳn là khiến Kyung Soo trong phòng CCTV cảm thấy khó chịu lắm. Nhưng kì thực tâm trạng của y không ổn định chút nào, chẳng qua là từ lâu đã hình thành thói quen che giấu rất kĩ cảm xúc thật của bản thân mà thôi.

Đã quá giờ rồi mà người kia vẫn chưa thấy đến.

Chính bản thân Chan Yeol cũng không thể giải thích được tại sao mình lại trông đợi vị Thiếu tướng kia. Y ghét cảnh sát, thế nhưng lại cảm thấy bộ cảnh phục vừa vặn trên cơ thể người kia thật thuận mắt. Y ghét những kẻ giỏi giả vờ lấy lòng người khác, thế nhưng lại yêu thích nụ cười mỉm rất nhẹ nhưng đậm phần ngọt ngào của cậu. Không thể phủ nhận Chan Yeol vô cùng tò mò về thân phận thật của cái người tự xưng là Byun Baek Hyun này. Có thể cậu ta là một cảnh sát vô cùng cao tay, chuyện đã từng quen biết có lẽ chỉ là bịa ra để khiến y tin tưởng mà nới lỏng sự đề phòng. Thế nhưng ánh mắt ấy khiến Chan Yeol cứ phải lang thang mãi trong đống kí ức hỗn loạn của mình để tìm một đáp án.

[ChanBaek][Short Fic] CriminalNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ