Chap 13

1.2K 54 0
                                    

Jiyeon hoàn toàn biết, Hyojoon không đáng tin cậy. Dời ánh mắt nhìn Hyomin, Hyomin mỉm cười.

"Yeonnie, đừng khẩn trương như vậy, mẹ chị rất dễ hòa đồng, nhất định sẽ thích em"

Jiyeon gật đầu. Nắm chặt tay Hyomin.

"Jiyeon vào đi"

Hyojoon đẩy cửa phòng sách.

"Boram tình yêu đang chờ con ở trong đó, Jiyeon"

Jiyeon bước vào phòng sách, chỉ nhìn thấy một người trung niên dáng vẻ thục nữ đang đứng cạnh bàn làm việc, dáng vẻ thanh tú, rất hòa ái, trên thân là một bộ kimono rất vừa người.

"Mẹ Park, xin chào, cháu là Park Jiyeon..."

Jiyeon chỉ lo cúi đầu nói một hơi, khi dừng lại thì cảm thấy phòng sách an tĩnh dị thường. Quay đầu nhìn Hyomin nàng đang dùng tay che miệng, rõ là đang nhịn cười.

Có hơi khó hiểu, có hơi nghi hoặc, có hơi mạc danh kỳ hiệu.

Cho tới khi Hyomin níu lấy tay nàng, nháy mắt về phía sofa, Jiyeon hơi hoang mang nhìn theo ánh mắt của Hyomin, lúc này mới phát hiện mình phạm vào một sai lầm buồn cười, cho dù mình ngốc cũng phát hiện mỹ tử có mấy phần giống Hyomin đang ngồi trên ghế sofa mới là mẹ của Hyomin.

Nói thật, Boram không phải nhìn thấy tiểu tử này lần đầu. Từ cái ngày mà nó cứu con gái của mình, trước đó mấy ngày nàng cũng nhận được tất cả tư liệu cùng hình ảnh của nó, nhưng khi nhìn thấy người thật thì là ở kho hàng số ba. Dưới ngòn đèn ảm đạm, nàng ôm con gái của mình, trong mắt là vẻ ưu sầu nhưng khuôn mặt kiên định. Vào lúc đó, dường như mình đã thích đứa nhỏ này, có chút hối hận ngày đó không nghe lời của Hyojoon, bày ra cảnh đó để lừa nàng, chẳng qua cũng hay, bởi vì như thế mới khiến nàng hiểu rõ trong lòng mình nghĩ gì, hiểu được tình cảm đối với Hyomin. Mình luôn có thái độ cùng nhận thức bất đồng đối với thứ tình cảm này, có lẽ vì đoạn khúc mắc năm đó. Mặc dù mình không yêu nàng mà lựa chọn hắn.

Bất luận đàn ông cũng được, phụ nữ cũng thế, chỉ cần Hyomin thích là được rồi.

Yêu, thứ này không phân biệt bằng tiền tài cùng địa vị, mà chỉ có cảm giác trong lòng mình.

Jiyeon có hơi ngại, hai má trắng nõn đã đỏ bừng, lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu đại nhân lại làm ra chuyện cười như thế.

Đang lúc nàng cúi đầu trầm tư thì một đôi tay ấm áp đặt lên mặt mình, ngón tay dài mảnh vuốt qua gò má của mình, Jiyeon ngẩng đầu dậy, đối diện với cặp mắt ôn nhu.

"Ngày đó ta cũng có mặt ở hiện trường"

"Dạ"

"Con biết đó là do Hyojoon bày trò, đúng không?"

"Có thể nói như thế, khi con té xỉu thì không thấy mình đau đơn hay đổ máu"

"Con không tức giận à? Chúng ta đã lừa con"

"Không có, con biết, nàng cũng không biết chuyện này được bày sẵn. Bởi vì khi đó những gì chúng con làm, đều là thật, là suy nghĩ thật lòng"

Jiyeon nói một hơi, sau đó lén lút nhìn mẹ Park, còn nàng đang đứng bên cạnh mình, hai người đều sững sờ.

"Không hổ là người mà con gái ta nhìn trúng"

[MinYeon] Bà Xã Tôi Là Xã Hội ĐenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ