Chap 12

1.1K 62 2
                                    

Trong thoáng chốc, toàn bộ kho hàng sáng lên, ngọn đèn thình lình sáng lên khiến Jiyeon không mở mắt ra được, đợi khi nhìn thấy xung quanh thì tất cả người đứng ở hành lang lầu hai đều chỉ súng vào hai người.

Jiyeon đứng đó cùng Hyomin nằm trong lòng ngực có thể nghe rõ tiếng súng lên đạn.

Chạy không thoát, cũng trốn không nổi.

Hyomin nhìn quanh kho hàng, cuối cùng dừng ánh mắt nhìn con mắt của kẻ đần đang ôm mình, vẫn trong suốt như thế, trong đó xen lẫn một chút ưu thương, có lẽ đây là nguyên nhân thu hút mình trong lần đầu gặp gỡ.

Mỉm cười, ôm cổ của nàng.

"Sợ à?"

Jiyeon lắc đầu.

Mình vốn mang theo giác ngộ này mà tới đây.

"Thế nhưng, không thể cứu được chị, em có hơi không cam lòng"

Jiyeon buông nhẹ Hyomin xuống, để nàng đứng cạnh mình.

"Chị biết không, lớn từng này rồi, có rất ít chuyện mà em không làm được"

Jiyeon cười nói.

Hyomin gật nhẹ đầu, tiếp lời của Jiyeon.

''Yeonnie rất kiên cường, chị biết cả"

Jiyeon dùi mạnh đầu của Hyomin vào lòng.

''Khi em ra khỏi viện mồ côi. Em đã nói với bản thân...''

''Park Jiyeon, mày phải học cách tự nuôi sống bản thân mình vì để gánh vác tiền sinh hoạt cùng tiền học mấy năm qua. Em tự nói với bản thân mình phải học đại học y, vì giấc mơ trong lòng của em để em có thể thi được vào đại học y khoa quốc lập nổi tiếng, có tỉ lệ đào thải rất cao. Trong hai mươi năm, em tự nói với mình rất nhiều chuyện, gần như mỗi một chuyện, bất kể quá trình đau khổ bao nhiêu, cuối cùng em đều thành công. Mọi người đều cho rằng em rất kiên cường, rất dũng cảm, nhưng chỉ có mình em biết, thực ra, Park Jiyeon chẳng qua chỉ là một người nhát gan, làm nhiều chuyện như vậy kỳ thực chỉ muốn mọi người đừng quên em, quên một Park Jiyeon cô đơn..."

Nước mắt lăn trên hai má Jiyeon, rơi lên khuôn mặt của Hyomin lành lạnh.

"Yeonnie sợ?"

Hyomin ghé sát vào khuôn mặt đang khóc của Jiyeon, hỏi lại.

"Nói thật"

Vì thế nước mắt của Jiyeon lần nữa ứ lên, gật đầu, vẻ mặt này hoàn toàn không phải vẻ thành thục kiên cường ban nãy, vẻ mặt như một đứa nhỏ đáng thương.

"Sợ điều gì?"

Hyomin nhìn Jiyeon trong lòng nói khẽ, bình tĩnh như nàng công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích, mà người ôm mình không chịu buông tay chính là vương tử yêu mình tha thiết.

"Mất chị!"

Câu trả lời rất ngắn gọn, ngắn gọn tới mức giây phút đó có người hoài nghi điều mình nghe là ảo giác. Thế nhưng Hyomin biết đó là thật, bởi vì câu trả lời đó cũng quanh quẩn trong lòng nàng vô số lần.

"Chị yêu em"

Jiyeon thất thần, đứng ngây ra đó, quên mọi thứ, quên hết tất cả, mãi tới khi một tiếng súng vang lên, Jiyeon chỉ nhớ mình đẩy nàng ra, đột nhiên ngã xuống.

[MinYeon] Bà Xã Tôi Là Xã Hội ĐenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ