Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tái xanh, cho dù ngu ngốc cũng biết chất lỏng màu nâu trên mặt anh và trên âu phục áo khoác là cái gì.
Cô vậy mà— vậy mà— vậy mà— hất cà phê nóng hổi lên trên người Quyền Thiên Sóc!
Bịt cái miệng nhỏ nhắn, dường như Vưu Vịnh Kỳ đã thấy được viễn cảnh bản thân ngồi ở ven đường nhặt ve chai.
Xong rồi, đắc tội Quyền Thiên Sóc, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới nghệ thuật, cô sẽ mất đi tất cả công việc lồng tiếng, sẽ bị đá ra công ty, nhưng trước hết, cô sẽ bị tất cả nghệ sĩ diễn viên ném trứng gà, tiếp theo cô sẽ bị Quyền Thiên Sóc lột một lớp da, sau đó nữa vứt đến hố chất thải chôn ngay tại chỗ.
Sau cùng tất cả giới diễn nghệ cũng biết, tuy rằng Quyền Thiên Sóc cao quý như chích thần, nhưng bản tính lại nghiêm khắc giống như Diêm Vương, khủng bố như Ma vương bất kể là ai chọc giận anh, không ai có kết cục tốt.
"Phải..... Phải..... Là của tôi.... ... " Trên hành lang dài rõ ràng có một mảng ánh đèn sáng tỏ nhưng cô lại chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối tăm, chỉ có ba chữ mà cô gần như suy yếu đến nói cũng không xong.
"Cô cố tình? "Anh lại hỏi, con ngươi sắc bén như nhìn chăm chú con mồi, phát ra ánh sáng làm người ta sợ hãi, dường như chỉ cần cô dám gật đầu nói phải, ngay tại chỗ sẽ chết một cách bi thảm.
Cái đầu nho nhỏ lập tức lắc đều như trống bỏi ở thời kì xưa, Vưu Vịnh Kỳ không chỉ run rẩy không ngừng, mà ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng mất đi màu máu.
"Không, không phải, tôi...... Tôi là bởi vì ngã, té ngã, cho nên mới..... "Cô cảnh giác sợ hãi thử giải thích, nhưng hết lần này tới lần khác lại ngay cả một câu cũng nói không xong.
Hiện trường, không ít người cảm nhận được sợ hãi của cô, nhưng chỉ có điều không ai dám mở miệng cầu xin thay cô, người tốt một chút thì chỉ có thể yên lặng đích trốn ở góc cầu nguyện thay cô, nhưng cũng có không ít người nén cười vui sướng khi người gặp họa, trốn một bên xem kịch vui, Lương Tĩnh Mỹ chính là một người trong số đó.
"Tôi thật sự, thật sự xin lỗi, xin ngài nhận..... Chấp nhận xin lỗi của tôi, tôi sẽ chịu, chịu hết, hết mọi trách nhiệm...... "Cho dù trái tim sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, cô vẫn hết sức thật tâm xin lỗi chân thành, nhưng mà ánh mắt Quyền Thiên Sóc càng lúc càng sắc bén.
Chỉ thấy con ngươi đen của anh nhắm lại, nhưng bất ngờ không phòng bị lại nắm cằm của cô, từ trong cơ thể anh phóng ra bức xạ ra quyết đoán vô hình, lớn mạnh gần như làm cho cô ngạt thở.
Tâm trạng căng lên, cả người cô cứng ngắc, sợ hãi đến ngay cả răng nanh cũng bắt đầu run lên cạch cạch.
"Nói lại lần nữa xem. "Anh thấp giọng ra lệnh, dường như là tìm ra cái gì, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng màu đen không thể xem xét.
"Á! "Cô sợ tới mức gần chết, hoàn toàn không hiểu được nên nói cái gì.
"Lặp lại lời nói vừa mới nói lần nữa!" mi cau chặt, anh không kiên nhẫn khẽ quát thúc giục.
Lời nói vừa mới nói?
Mặc dù cô không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe theo lặp lại lời nói.
"Tôi thật sự, thật sự xin lỗi, xin ngài nhận..... Tiếp nhận của ta xin lỗi, ta sẽ chịu, chịu hết, hết mọi trách nhiệm..... "Bởi vì cằm bị cố định lại, cô chỉ có thể bị bắt buộc đối mặt với ánh mắt khiếp người của anh, gần như mỗi lần nói một chữ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại sẽ hơi run rẩy một chút.
Thấy bộ dáng còn thương tiếc, mà ngay cả thân là phụ nữ như trợ lý cũng nhịn không được cảm thấy thương tiếc, nhưng mà Quyền Thiên Sóc lại chỉ nhếch khóe môi lên.
"Hồn chi ca"Là tác phẩm tâm đắc của anh, cho nên anh mới có thể tự mình tham dự vào đợt tuyển chọn này, tự mình chọn lồng tiếng viên, tuy rằng phần lớn nhân vật đã tìm thấy diễn viên lồng tiếng thích hợp, nhưng mà quan trọng nhất là nhân vật nữ chính, cho tới hiện nay vẫn không tìm được người chọn lựa thích hợp.
Anh cần chính là một loại tươi mát tự nhiên, có thể làm cho người cảm giác tiếng nói mới mẻ, tiếng nói kia không thể quá mức cứng nhắc, cũng không thể quá mức mềm yếu, tốt nhất phải có một loại có thể kích thích cảm giác ý muốn bảo hộ mềm yếu của đàn ông, nhưng mà phần lớn diễn viên lồng tiếng vì muốn nói được đặc sắc như vậy, nên lúc nào cũng cố ý đè nhẹ tiếng nói, hoặc là giọng nói mềm mại ngữ điệu lập dị, nhưng lại không giống với người phụ nữ trước mắt ngay cả nói cũng không xong này.
Cô có loại hồn nhiên tự nhiên biến thành nhu nhược, chứa đựng mềm mại và khiêm tốn ở trong giọng nói, hoàn toàn phù hợp cá tính của nhân vật nữ chính—
Tròng mắt đen chớp mắt một cái, anh buông quai hàm tinh xảo kia ra.
"Cô cũng tới tham gia tuyển chọn?"Anh sắc bén hỏi.
Nếu cô nói không phải, anh có thể chừa cho cô một con đường sống hay không?
Vưu Vịnh Kỳ mặt như cây khô, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy vài cái, cuối cùng không có cách nào nói dối che giấu lương tâm.
"... ..... Đúng. "Ô, tạm biệt rồi, công tác của cô, còn có tương lai của cô, từ hôm nay trở đi, cô phải trở về nhà ăn bám gia đình rồi!
"Kịch tác Quyền." Trợ lý bên cạnh nhanh trí, dường như đoán được ý nghĩ trong lòng của ông chủ, liền tranh thủ chuyển giao bản lý lịch trong tay ra ngoài, đồng thời còn thấp giọng tóm tắt một ít thông tin cơ bản. "Cô ấy là tiểu thư Vưu số một trăm mười lăm, vào được ba năm, hiện nay là diễn viên lồng tiếng đã ký hợp đồng với công ty Thiên Mã.
Quyền Thiên Sóc gật đầu, cúi đầu xem sơ qua bản lý lịch trong tay .
Trên bản lý lịch phóng to, làm người nhìn chú ý nhất là ảnh chụp trên đó, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khí chất cổ điển, sự thật chứng minh bản thân cô đẹp hơn trong ảnh một chút.
Nhanh chóng xem qua những việc trải qua sau học của cô, anh lập tức đặt ánh mắt lên lại trên người cô.
Dường như con ngươi đen sắc bén như chim ưng như soi mói cái gì, từ khuôn mặt xinh đẹp kia đi xuống nhìn đến cặp đùi thon dài xinh đẹp kia, dọc theo cặp đùi đẹp kia là lại đường cong hoàn mỹ tiếp theo trở lại cặp mắt lấp lánh trong như ẩn chứa nước kia.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại run rẩy lợi hại hơn rồi.
Cô giống như con thỏ bị dã thú bức đến góc, sợ hãi đến động cũng không dám động, lại chỉ có thể bất lực co rúm, dùng ánh mắt nhát gan thương xót nhìn dã thú, van xin dã thú có thể giơ cao đánh khẽ ——
Cảm thụ nào đó ở trong lòng kỳ dị chợt lóe rồi biến mất, anh nhịn không được nghiêng người kéo gần khoảng cách.
"Cô sợ tôi? "Anh có thâm ý khác hỏi.
Cơ bản Vưu Vịnh Kỳ không hiểu được nên trả lời như thế nào, bởi vì ngay lúc này, trong đầu óc của cô chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy trốn!
Nhưng cố tình cô lại không có cái dũng khí đó, càng không có phần can đảm kia, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô chỉ có thể chống đỡ chính mình không yếu đuối, toàn bộ sức lực đều rơi rụng, thì làm sao lại dám trốn đi?
Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ gặp người có khí phách đàn ông giống như anh, chỉ một ánh mắt, liền đủ để làm người ta rung rẩy, càng khỏi nói khi anh nghiêm mặt ra lệnh thì cả người khí thế uy nghiêm kia, chỉ sợ ngay cả quỷ thần cũng không dám trái.
Cho đến cuối cùng, cô vẫn không thể nào phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể hốt hoảng lúng túng nhìn anh, vẻ mặt giống như sắp khóc.
Trong góc phòng, Lương Tĩnh Mỹ ý cười tăng thêm, không khỏi khen ngợi một màn xinh đẹp này.
Xem đi, cô ta sớm nói qua cô là không có hi vọng.
"Kịch tác Quyền, còn có năm mươi tám người chờ tuyển chọn, ngài muốn quay về phòng ghi âm, hay là mời chế tác giúp đỡ tiếp tục tuyển chọn?" Mắt trợ lý nhìn đông hồ trên tay, không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở.
Thời gian bị cà phê nóng hất cũng đã qua 3 phút, lúc này lại chườm lạnh chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, nếu Quyền kịch tác không có lên tiếng, có lẽ là không việc gì nữa.
Quyền Thiên Sóc gật đầu, không bởi vì của trầm mặc cô mà đột nhiên giận dữ, càng không có mở miệng tiếp tục tra hỏi, bởi vì của cô trầm mặc, chính là đáp án hoàn mỹ nhất.
Ngày này hai tuần sau, chính là ngày tháng giao hẹn cùng mẹ, đến lúc đó anh muốn chính là nhát gan nghe theo giống cô như vậy, "Tình nhân "nhát gan vô dụng!
"Mời chế tác giúp đỡ chứ." Khi trả lại bản lý lịch cho trợ lý phía trước, anh quyết đoán rút ra bút máy, trên đầu bản lý lịch đánh một dấu.
"Vâng" Nhìn thấy ký hiệu đặc biệt kia, trợ lý rất bình tĩnh, im lặng nhận trở lại bản lý lịch.
"Về phần cô."Nhìn thấy Vưu Vịnh Kỳ sớm đã bị hù dọa đến ngốc, anh bỗng nhiên nhếch khóe miệng, đường cong có chút ý vị thâm trường.
Khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tú không bởi vì nụ cười nhẹ này, mà trở nên tương đối ôn hòa, ngược lại, Vưu Vịnh Kỳ chỉ cảm thấy anh càng trở nên khủng bố hơn ——
Anh cười đến mức vui vẻ như vậy, là, là muốn, muốn "Xử trí "cô như thế nào rồi sao?
"Đi theo tôi, tôi có lời nói với cô." Ngón trỏ thon dài ngoéo một cái mạnh mẽ, anh ra lệnh giống như hoàng đế, tiếp theo không đợi cô có phản ứng, liền làm gương đi trước xoay người rời đi.
Trong đầu cho dù có trăm ngàn cái không muốn, Vưu Vịnh Kỳ cũng không dám cãi lời, chỉ có thể giơ lên hai chân như mềm nhũn ra, tuyệt vọng đuổi kịp bước chân của anh.
Ô ô, lần này, cô CHẾT, CHẮC, RỒI!
BẠN ĐANG ĐỌC
Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em- Hà Kiều Ân
Novela JuvenilVưu Vịnh Kỳ - cá tính nội hướng nhát gan, trước sau chỉ là một nhân viên lồng tiếng nho nhỏ. Nhưng cô vẫn luôn rất hài lòng với cách sống khiêm tốn của bản thân. Nhưng hôm nay cô lại hắt cà phê lên trên mặt của nhà soạn kịch đang nổi ── Xong rồi, đ...