Chương 10+11

2.7K 104 0
                                    


Trời vừa hửng sáng Minh Hạo đã ngốc ngồi trước cửa nhà trọ, quần áo chỉnh tề từ rất sớm, chỉ chờ đến lúc xuất phát đi chơi.
Đi chơi, đơn giản chỉ là hành động thư thả tâm hồn, thế nhưng đối với cậu đó là một việc hết sức có ý nghĩa.
Ngốc ở nhà lâu như vậy để ngóng trông một kẻ qua đường, cũng phải đến lúc cậu buông tâm, tiếp tục một cuộc sống bình thường.
Có tiếng bước chân đến gần, cậu vội đứng dậy, nặn ra nụ cười hướng phía cửa vui vẻ nói.
"Sáng an! Đợi cậu nãy giờ a! "
Bỗng dưng cậu trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt theo gió tuyết đông cứng lại, không gian chìm trong im lặng bồi hồi.
Người nọ không giống lúc trước hào nhoáng oai phong, lãnh liệt mạnh mẽ, hắn một thân nhuộm máu, tuyết lạnh băng dán lung tung trên mặt trên tóc, và trên vai. Mặt hắn tái nhợt, môi mấp máy thở dốc, từng ngụm hơi lạnh phả ra, trên gương mặt ửng đỏ vì lạnh còn lấm tấm vết máu, nơi cánh tay huyết nhục lẫn lộn rất kinh khủng.
Cậu nhìn hắn trân trân, không thốt nổi một lời.
Hắn cũng chỉ nhìn cậu, thở dốc không ngừng.
Mặt trời đang lên cao, không gian bị nhuộm màu vàng nhạt ấm áp đến thần kì.
Hắn đi về phía trước, dần dần đến gần rồi ôm chầm lấy cậu. Cơ thể hắn lạnh lẽo nên cái ôm này rất rất lạnh, nhưng vì sao trên cổ cậu nóng hổi.
Mỗt giọt, hai giọt, rồi thật nhiều. Hắn rơi lệ trên vai cậu, thì thầm.
"Minh Hạo, tôi nhớ em...chưa bao giờ...tôi như vậy nhớ một người. "
Vành mắt đỏ hoe, Minh Hạo kiềm nén mình không phát ra âm thanh, hai tay bối rối đưa lên rồi hạ xuống. Chẳng biết phải làm cái gì cho tốt.
Cậu rất bối rối, vì cái gì hẳn lại xuất hiện, còn xuất hiện với dáng vẻ chật vật, yếu ớt đến như vậy, bảo cậu làm sao trách hắn bây giờ?
"Anh...trước buông ra a. Có gì xử lí xong chính anh rồi nói."
Gắng nói xong, cậu kéo hắn ra, đỡ vào trong nhà.
Hắn tựa như không còn tỉnh táo, không hề phòng bị mặc cậu an bài ngồi lên ghế sofa.
Theo chỉ dẫn của cậu đi tắm một phen, cái lạnh trên người nhờ vậy vơi đi một chút.
"Anh...xảy ra chuyện gì sao? " Cậu nhìn vết thương sâu hoắm trên cánh tay của hắn đánh cái rùng mình. Này chắc hẳn không phải tai nạn đi?
Hắn liếc vết thương còn chảy máu, lạnh lùng thở ra, thờ ơ nói."Không việc gì! Cậu có bông băng khử trùng không? "
"A, có! " Cậu vôi chạy đi tìm hộp sơ cứu.
Đến khi mang ra, Kim Mẫn Khuê đã lau sơ vết thương. Miệng vết thương mới lộ ra rõ ràng, rất sâu, rất dài, như bị cái gì đó rất sắt bén cắt qua, hình dạng thực dữ tợm đáng sợ a!
"Nhìn cái gì? Mang qua đây! ", hắn nhìn thấy cậu liền gọi.
Cậu giật mình mang qua, nuốt ực một cái, run run đưa hộp thuốc cho hắn.
"Tôi...đi nấu chút cháo cho anh..." Cậu tìm cớ chạy đi. Thật sự không nhìn nổi nữa.
"Này bảo bối, không thấy tôi cần giúp đỡ sao? " Giọng hắn đằng sau cất lên, khiến cậu lại bối rối nói chuyện lắp ba lắp bắp.
"Tôi...tôi khồng thể. Sợ rằng sẽ làm vết thương thêm nặng a"
"Lại đây! "
Giọng nói của hắn trầm trầm, như sóng âm có tác dụng thôi miên làm cậu mất hết lực kháng cự.
Chầm chậm quay trở lại bên người hắn, mặt cậu tái lét nâng lên tăm bông, giúp hắn khử trùng.
Hắn nhìn sườn mặt của cậu, bộ dáng nghiêm túc như làm luận văn đề tài khó, ngoài sức tưởng tượng làm hắn bấn loạn con tim, nhìn say mê một hồi lâu.
Vốn dĩ chút vết thương này đối với hắn không ăn nhằm gì, nhưng hiện tại hắn chợt thấy đau, rất đau, hắn tha thiết một người có thể xoa dịu cho hắn.
Nhìn một lát lại nhịn không được hạ đầu, hôn lên trán cậu một cái.
Tiếng 'chụt' vừa vang lên, cậu liền cứng đờ, rơi tâm bông cùng thuốc sát trùng xuống sàn.
"Anh đang bị thương..."
"Không sao rồi, chỉ có nơi này...rất thương tâm. " Hắn chụp tay cậu lên dục vọng nóng hừng hực của mình.
Tắm xong hắn chỉ quấn khăn vì đồ của cậu không có size nào vừa cỡ, vì thế mà cự vật rõ ràng nhô lên cao, đội một căn lều trong chiếc khăn.
Tay cậu tiếp xúc với nhục hành cương cứng của hắn, nhịn không được lại nuốt nuốt, miệng khô lưỡi khô.
Hắn chẳng còn chút dáng vẻ của kẻ bị thương, đứng dậy ôm lấy eo cậu, áp cậu trở về giường. Hơi thở nóng dần lên, phả vào cổ cậu.
"Bảo bối, có nhớ tôi không? "
Hắn đưa tay bao lấy tính khí bán cương trong quần của cậu, nhẹ nhàng nắn nắn xoa xoa.
"Ưmmm, ân, có... "
"Nhớ cái gì? Hửm? " Hắn ác ý mút lấy vành tai cậu, cười thật nhẹ, nụ cười thõa mãn.
Cậu rên hừ, níu lấy chút lý trí cuối cùng, vội vàng ngăn tay hắn. "Không, anh vẫn bị thương, dừng làm loạn đi a! " Cái miệng của cậu vểnh nhẹ bất mãn, hắn đúng là cái tên cầm thú tinh trùng thượng não. Đã bị thương thành như vậy còn...
Hắn cười thật sảng, bắt lấy mặt cậu, ép cái mỏ chu ra, cậu sinh khí giận dữ lắc đầu, trừng hắn bằng đôi mắt tròn xoe, đen lay láy.
"Uông ôi a! Ồ ắc ang!". (Buông tôi ra! Đồ sắc lang!)
"Em bảo không nên, nhưng em cũng cương rồi! Làm sao mới tốt đây? " Hắn vô liêm sỉ vờ suy tư. Buông má, vỗ vỗ mặt cậu, mân mê cánh môi mềm mại phơn phớt hồng.
"Tôi...làm sao biết chứ! " Cậu úp người xuống dưới, xấu hổ không thôi.
"Em tới tự làm cho tôi đi! " Hắn không kiêng nể đưa ra lời đề nghị.
Minh Hạo cau mày, cả cơ thể chấn động.
Tự làm? Tự làm? Hắn bảo cậu tự làm a! Có phải là...
"Đến, ngồi lên trên đi nào! " Hắn cười hoà ái, đỡ cậu dậy ngồi chồm hổm trên hông của mình.
Mặt cậu đỏ như muốn rĩ máu, đặt hai tay trước ngực hắn, nhìn hắn đầy mặt kinh hãi.
Thấy biểu tình của cậu, hắn phì cười, lại bỏ thêm chút tâm tư dụ dỗ.
"Bảo bối, lại gần đây..."
"Nhưng...tôi...tôi chưa sẵn sàng a! " Cậu không cự tuyệt, không phủ nhận, chỉ là không muốn như thế cùng hắn chỉ bằng ái dục. Cái cậu cần là tình yêu, một người yêu cậu, một người cùng cậu hoan ái yêu thương. Chứ không phải một kẻ hoan ái vì khoái cảm xác thịt.
Hắn nhìn ra do dự của cậu, có chút hoang mang nhíu mi lại, nhìn thấy trong mắt cậu là đau lòng cùng ủy khuất, tâm liền đau.
Không nghĩ ngợi, hắn kéo cậu nằm xuống áp trên người mình, đặt môi lên môi cậu hôn sâu. Cái hôn này không chỉ là ái dục, còn là hành động thân mật của hắn dành cho ái nhân.
Hắn say mê mút lấy mật dịch trong khoan miệng cậu, cắn hút đầu lưỡi của cậu điên cuồng, cậu cũng điên cuồng đáp trả, mãi một lúc đại não báo thiếu dưỡng khí mới tách ra, hai chiếc lưỡi lưu luyến kéo ra sợi chỉ bạc.
"Bảo bối, tôi đã cùng nhiều người hoan ái, nhưng người khiến tôi lưu luyến...chỉ có một người! "
Nghe đến đây, đầu cậu đinh một tiếng, như từ trong sương mù tìm thấy ánh nắng ban mai, như giữa mùa đông tàn lụi gặp được mùa xuân đang tới. Nước mắt đọng lại trên bờ mi rưng rưng không chảy xuống.
"Bảo bối, tôi yêu em. " Hắn áp cậu lên ngực mình, xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại, hít một hơi quanh gáy cậu, hôn nhẹ lên cần cổ trắng noãn ấm áp.
Cậu dụi dụi đôi mắt ướt sũng lên ngực hắn, thấp giọng nói.
"Em...nghĩ rằng anh sẽ không quay lại..." lại dụi a dụi, cậu nói bằng giọng mũi "nhớ anh suốt một tháng, anh sắc lang vô lương tâm..."
Hắn khì cười, tay di chuyển xuống eo cậu, chui vào trong áo thừa cơ ăn chút đậu hủ xoa xoa một lượt.
"Vậy hôm nay lão công sẽ đền bù lại cho em được không, ngoan, Thư thư bảo bối, cho tôi thao em cả đời đi. "
Minh Hạo hận không thể một cước đá bay tên đại sắc lang cuồng dâm tục này đi. Sao có thể sát phong cảnh thế a? Có thể ngọt ngào thêm chút nữa được không?
Câu trả lời liền sau đó được rõ ràng. Cậu bởi vì bị hắn cởi quần mà hoảng hốt vùng ra, nhưng liền bị hắn kéo lại, hôn sâu thêm một hồi. Ngay sau đó, ngón tay thon dài có chút thô ráp chen ở khe mông, đâm vào cửa sau ma sát vách tràng.
Cậu thầm nghĩ, đời nguời phải một lần chạy theo khát vọng, dù có đạt thành kết quả hay không đều đáng giá, bằng sự xuất hiện bất ngờ mà ấm áp thần kỳ của hắn ngày hôm nay, cậu tình nguyện đánh cuộc. Trao cho hắn, tất cả!
Ôm lấy cổ hắn, cậu đưa lưỡi ra chủ động cùng hắn quấn quýt. Môi lưỡi va chạm phát ra thanh âm sắc tình đến cực điểm.
Hắn buông môi cậu, rãi những nừ hôn lên cổ cậu, mút cắn dần đến bả vai. Lưu lại ấn ký của chủ sở hữu.
"Ư, Mẫn Khuê, trướng quá, đủ rồi...ah,... "
"Em muốn sao? Liền đến! " Hắn rút ba ngón tay ra, hậu huyệt căng chặt dường như luyến tiếc mút lấy tay hắn không chịu nhả. Hạ thân càng cứng thêm một chút, trướng đến phát đau.
Cậu thở phì phì ngồi dậy, thuận theo tay hắn đỡ lấy nhục hành đặt ngay cửa vào, chậm rãi ngồi xuống.
"Ah! Ah! Ân...lớn...thật lớn...." Cậu rùng mình cảm nhận khoái cảm quen thuộc, không thể kiềm chế ngồi mạnh xuống dưới, cả cây nhục bổng liền cắm được lút cán.
Kim Mẫn Khuê thở hắc sảng khoái, nhíu nhíu mày nhẫn xuống xúc động muốn bắn tinh.
Cậu rũ rượi nằm sấp trên người hắn, chậm chạp không động.
"Sao thế? Bảo bối, thả lỏng một chút, đừng cắn chặt như vậy... "
"Hức...đau quá..."
"Đươc rồi, nghe lời, nhấc mông lên nào! " Hắn hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, nhỏ nhẹ dạy.
Cậu hít thở thật mạnh, nâng mông, rồi hạ xuống, hậu huyệt bị nhồi chặt chẽ lúc này đã dần mềm mại, di chuyển lên xuống thông thuận, dịch ruột non tiết ra cùng tính khí ma sát phát ra thanh âm nhóp nhép dâm mĩ.
Cậu chợt ưỡn ngực lên, oa oa kêu. Không nghi ngờ điểm mẫn cảm đã bị chạm đến.
Hắn hận không thể một phát đè cậu xuống rồi mạnh mẽ ra vào, muốn nhìn thấy chuột nhỏ động tình nhiều hơn nữa vì hắn. Thực thõa mãn.
Tay bị thương được cậu buộc sang một bên, hắn còn một tay hoạt động tự do, liền đặt lên tính khí non nớt đang hưng phấn của cậu, theo nhịp lên xuống của cậu mà vuốt ve bộ lộng.
"Aaah, đừng, quá thích, a, Mẫn Khuê, quá thích, em...bắn...bắn..." Hắn thừa cơ hội vuốt động càng nhanh, cậu không tự kiềm chế hét một tiếng rồi bắn đi ra.
Hậu huyệt vì vừa cao trào mà co rút, bóp chặt lấy nhục hành phía trong, thịt huyệt như cái máy mát xa xoa bóp hết công suất. Kim Mẫn Khuê nuốt ực một cái, nắm eo cậu nhấn xuống thật mạnh, đỉnh mạnh đến điểm mẫn cảm khiến cậu mềm nhũn đổ nữa người lên ngực hắn.
"Ah...thậu sâu...sâu... "
Hắn cắn vành tai cậu, thì thào bằng âm thanh đầy dục vọng.
"Bảo bối...tôi bắn. "
"Mẫn Khuê...ah...ah! "
Hắn dùng lực đẩy hông, cậu ép chặt mông xuống, cả hai nghênh hợp ngày càng kịch liệt, đến khi hắn cao trào, một dòng nối tiếp một dòng dịch thể bắn mạnh lên tràng vách bên trong hậu huyệt.
Cả hai ngân dài thanh âm, khoái cảm tột đĩnh cuốn tới đã dần qua đi, họ vẫn còn ôm hôn vuốt ve cùng một chỗ, luyến tiếc tách rời.

[ Seventeen/Gyuhao/ H ] Chuột bảo bối, để tôi ăn em suốt đời đi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ