Phiên ngoại3: Ba mươi lăm lần

2K 80 0
                                    

.


Từ Minh Hạo từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết hẹn hò yêu đương là gì, chưa một lần nói tiếng yêu cùng với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm qua...như thế thuần khiết mới tinh như tờ giấy trắng, không nghĩ tới sẽ có một ngày ở cùng một chỗ với người như Kim Mẫn Khuê. Đen tối ác liệt trong mọi góc nhìn, nhân cách lẫn thân thế đều nhuốm một màu thâm sâu hiểm độc, là một lão đại hắc đạo, hắn hiển nhiên luôn có loại khí tức bức người sợ hãi kia.
Vốn dĩ không hề để tâm hy vọng điều gì, đến với nhau bằng một nhầm lẫn ngu ngốc, dây dưa bằng ái dục cuồng nhiệt mà mong manh, biết đâu ngày nào đó sựt tĩnh, tất cả đều tan biến, kết thúc thật khôn lường, cậu nghĩ thôi đã thấy thương tâm muốn chết.
Nào có ngờ đến, hắn nhưng đi xa đến như vậy, cư nhiên kéo cậu vào một lễ cưới trang trọng đình đám như thế, thật sự khiến cậu trở tay không kịp chính là...hắn chưa nói rõ ràng đã đùng một phát nâng cậu lên vị trí 'lão đại phu nhân' đầy tôn kính trong bang, hại cậu đi đến đâu cũng bị người khác nhìn nhìn, soi mói rình rập đến nỗi khó có thể tự nhiên.
Nhất là đứa nhỏ kia, cùng anh bạn gia sư khó hiểu, hai người họ một kẻ vô tội khóc nức nở nói thích cậu, một kẻ ác liệt liếc cậu bằng đôi mắt ngập tràn sát ý lãnh khốc...song kích như vậy đánh tới, cậu bỗng nhiên muốn lùi bước là đúng rồi.
"Hạo..." Cánh cửa bị gõ ba cái, từ bên ngoài có tiếng người mở cửa, bước chân dường như đang loạn choạng tiến về phía giường lớn.
Kim Mẫn Khuê trong bóng tối đi đến gần, hắn không mở đèn, nhưng nương theo ánh trăng sáng có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn góc cạnh của hắn, đôi mắt đen tuyền sâu hút ẩn chứa tia âm ngoan lạnh lẽo bỗng nhiên dâng lên một tầng mông lung, hàng mi dài nhẹ hạ xuống, đôi con ngươi tựa dã thú trở nên thật nhu hoà khó tưởng...Minh Hạo nhìn một lát liền nhịn không được si tâm mê mẩn, hồ hồ ngốc ngốc không dời được tầm mắt.
"Hạo..." hắn lại gọi lần nữa, không khí nồng nặc mùi rượu thoảng vào mũi, cậu mới hay hắn đã áp cơ thể lên người mình, khoảng cách của hai người lúc bấy giờ cực kỳ gần gũi, chỉ cần một trong hai người cử động nhẹ, môi hắn sẽ lập tức chạm đến môi cậu bắt đầu cuồng nhiệt chiếm đoạt.
Vô thức nuốt ực một cái, kế hoạch giả vờ bất tỉnh của cậu đang có nguy cơ bị rạn vỡ.
"Chuột nhỏ ngốc nghếch, mở mắt ra nào!" Hắn không hôn cậu, chậm rãi cọ hai cánh môi mỏng trên đôi má mềm mềm.
"..." Từ Minh Hạo thầm than không xong, có chút không được tự nhiên dịch đầu mình sang một bên.
"Lại còn cố giả vờ? Tôi còn không rõ con chuột nhỏ em sao? Này, tôi đếm đến ba, không mở mắt liền cưỡng...hôn em, còn tiếp tục chống đối tôi lại liền khai mông em, như thế nào?" Hắn lưu manh tuyên bố xong, cười giảo hoạt, trong giọng nó mơ hồ mang điểm say, có chút lười biếng mà ma mị.
"Như thế có khác nhau sao? Đều không phải bị anh áp? Anh mẹ nó vô sỉ!!!"
Từ Minh Hạo rốt cục nhịn không nổi bất mãn bật dậy rống to. Bất quá liền sau đó hét toáng lên trong lòng: hỏng bét! Bị hắn lừa được rồi.
Quả nhiên, tên sắc lang lưu manh cười nham hiểm, bàn tay to hữu lực túm lấy cái gáy trơn nhẵn tinh tế của cậu nâng lên, chứng minh lời cậu nói, hắn cường ngạnh áp môi hôn lên.
Cậu cũng chỉ có thể thầm thở dài nhận mệnh, hắn từ trước đến nay đều như vậy không biết liêm sỉ, bị hắn tính toán liền chỉ còn cách phục tùng, càng chống đối phản kháng hắn, kết cục càng bi thảm.
Từ Minh Hạo ở cạnh ác ma này đã hơn nửa năm, hiểu rõ những gì nên làm, những gì không nên miễn cưỡng thực hiện.
Chính là đối diện với sự kiện trọng đại của cuộc đời, nhịn không được trái lo phải nghĩ, chỉ sợ một phút mê mang bây giờ vội vàng quyết định, sau này không còn cơ hội vãn hồi. Dù sao gần một năm này cùng hắn xảy ra đủ thứ chuyện cậu vẫn luôn cảm thấy không chân thật, cậu ban đầu không hề thích nam nhân, đùng một phát Kim Mẫn Khuê xuất hiện trong cuộc đời cậu và rồi mọi thứ bỗng nhiên đảo trộn hoàn toàn, cứ như câu chuyện tiểu thuyết hư cấu nào đó,...
Thấy được cậu đang thất thần, Kim Mẫn Khuê thoáng cau mày, lại dùng sức day cắn đầu lưỡi đỏ hồng e thẹn của cậu. Nước bọt sắc tình chậm rãi chảy ra ngoài, nhuộm ướt một mảnh dưới cằm.
Hơi thở dần bị rút cạn, hắn lưu luyến ma sát thăm dò từng nướu răng của cậu, sau đó rời ra, sợi chỉ bạc dâm mĩ nối liền hai chiếc lưỡi ướt át.
"Sao vậy? Em lo sợ?" Hắn hôn lên trán cậu, ôn nhu an ủi.
"...Ừ, có chút lo sợ." Cậu bị kỹ thuật hôn điêu luyện của hắn làm cho mơ màng, trở nên thành thật hơn.
Kim Mẫn Khuê không quá để tâm nỗi lo lắng vô cớ của cậu, bởi hắn tự mình hiểu rằng, hắn rốt cục chọn được một nơi thích hợp để dừng chân. Dù con sói hoang cô độc thích phiêu lưu đến cỡ nào cũng rất cần một nơi thảo nguyên yên bình, hắn chính là con sói đã quá mệt mỏi với hành trình sống còn tranh đấu, cậu hiển nhiên chính là đồng cỏ tươi mát thanh thuần luôn chờ đợi hắn tìm đến. Con chuột nhỏ này không có ưu điểm gì nổi bật, chỉ sở hữu duy nhất tâm hồn dịu dàng thuần khiết, trái tim ấm áp cùng khờ dại...đó là thứ duy nhất Kim Mẫn Khuê hắn luôn tìm kiếm theo đuổi.
"Đừng lo lắng gì cả, tôi yêu em chính là yêu em. Sống ba mươi năm cuộc đời rồi, tôi còn có thể nhầm lẫn giữa yêu thật và ngộ nhận sao?" Hắn trầm nói, hai tay bắt đầu tiến vào trong quần áo của cậu làm chính sự.
Những cái vuốt ve ôn nhu của hắn thực dễ chịu, cậu kỳ thật không ghét chuyện hoan ái cùng Kim Mẫn Khuê, thậm chí còn rất thích, cơ thể kiện mỹ hoàn hảo, kỹ thuật cao siêu điêu luyện chưa bao giờ để cậu thống khổ chịu đựng tiến nhập lần nào, mỗi lần cùng kịch liệt hoan ái hắn đều bức cậu dục tiên dục tử, sướng khoái dâng lên liên tục. Chỉ có điều hắn quá trâu bò, lần nào cũng là cậu kiệt sức bỏ cuộc trước, ba lần bảy lượt tỉnh tỉnh mê mê...nghĩ đến thôi đã thấy hoảng sợ.
"Ân...anh lại như thế rồi, đã bảo không có sữa, anh ép thế nào cũng không ra nổi, đồ ngốc!" Cậu rên một tiếng thấp trầm, đầu vú sớm bị dạy dỗ cho thực mẫn cảm bị trêu đùa ác liệt.
Kim Mẫn Khuê hài lòng nhìn biểu tình mê mang của chuột nhỏ trong bóng tối, hắn nghĩ thấy không nhìn đủ, vươn tay ấn điều khiển mở đèn lên.
Ánh sáng đột ngột toả ra bốn phía, hắc lên cơ thể bán khoả thân của thiếu niên bên dưới, gương mặt vì động tình mà ửng đỏ thực khả ái, làn da tuyết trắng dưới hiệu ứng của ánh sáng càng thêm mị hoặc khó cưỡng.
"Bảo bối, tôi thực mẹ nó nhịn không nổi." Hắn dùng thanh âm khàn đặc tràn ngập dục vọng nói, tứ chi hưng phấn áp lên người cậu, thân cận cùng làn da trắng trẻo mềm mại của cậu, càng lúc càng không kiểm soát được chính mình.
Cùng cậu hoan ái không phải lần một lần hai, thậm chí có thể nói kể từ lần đầu gặp cậu cho đến tận bây giờ hắn đã đòi hỏi cậu không ngớt một ngày nào. A ngoại trừ một tuần cấm dục kia...quan trọng là, hôm nay không giống thế, hôm nay là ngày kết hôn của hai người bọn họ, nếu chiếu theo nghi lễ tiết giáo thông thường, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, bước cuối cùng của một cặp vợ chồng chạm đến nền tảng của hôn nhân, cùng gắn kết trăm năm, hạnh phúc mỹ mãn. Ý nghĩa sâu sắc như thế khiến ngọn lửa trong lòng Kim Mẫn Khuê bùng lên hưng phấn kỳ lạ.
"Mẫn Khuê...dù biết rất dư thừa nhưng...anh phải hứa với em...ách, không nên, đừng mút nó nữa, đã nói không có sữa a!! Ân ha..."
"Trông như em rất hưởng thụ khi tôi giúp em kích thích chỗ này, không phải sao?" Hắn ma mị nở nụ cười, răng nanh hé ra tiếp tục cọ lên đầu nhũ đã sưng đỏ ướt át dựng đứng trong không khí.
"Hỗn đản! Ân,...không nên, Mẫn Khuê, ngứa, hảo ngứa, đừng làm như vậy!"
Tiếng rên rỉ kèm theo cầu xin nức nở vang vọng bên tai, hắn yên tâm thả xuống nỗi đau lòng trong tim, lại thong thả khiêu khích cơ thể cậu, vừa nói vừa giải khai y phục cả hai: "Tôi hứa, mãi mãi chỉ có một mình Từ Minh Hạo, dù trước đây có bao nhiêu người, kể từ bây giờ chỉ yêu mỗi vợ của tôi, không phải người tên Từ Minh Hạo thì không được!!!"
Minh Hạo ngẩng lên gương mặt diễm lệ đỏ ửng, nước mắt sinh lý đã rưng rưng trên khoé mắt đỏ hoe, giọng mũi pha chút mê mang nói: "Lỡ như có người giống tên em thì sao?"
"..." Kim Mẫn Khuê bắt đầu có chút không kiên nhẫn, thật sự hận không thể moi trái tim mình ra dâng đến trước mặt cậu, để cậu xem thử, bên trong như thế nào bị cậu khắc sâu ăn mòn,...
Bất quá, sau khi nắm giữ dục vọng khả ái cương cứng của cậu trong tay, tuỳ ý đùa bỡn khiến cậu run rẩy thở dốc không ngừng, hắn vẫn là thực nhẹ nhàng ân cần hống hống:"Được rồi, ý tôi nói chính là, không phải cái miệng này thì không được!" Ngón tay hắn không nặng không nhẹ tiến nhập vào trong bí huyệt đang ngủ say.
Từ Minh Hạo thở gấp một hơi, từ trong khoái cảm trùng trùng bị thẹn thùng lay động, hai má đỏ ửng càng thêm gắt gao, đến khi ánh mắt xấu hổ chuyển động không ngừng dừng lại trên gương mặt tràn đầy dục vọng của hắn, cậu có chút mê mẩn vươn cánh tay thon gầy, muốn chạm tới.

[ Seventeen/Gyuhao/ H ] Chuột bảo bối, để tôi ăn em suốt đời đi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ