Chương 33

3.3K 183 10
                                    

Nguồn: diễn đàn lê quý đôn

Editor: voicoi08

Hai nữ cảnh sát tiến lên quan sát điều tra, nhân viên nhà trường thấy vụ việc ngày càng nháo lớn, vội vàng đuổi tất cả học sinh đang đứng xem náo nhiệt về phòng học để chủ nhiệm lớp lên duy trì trật tự. Sau đó lại mời tất cả những người có liên quan đến một phòng họp không dùng để xử lí.

Đối với chuyện này, hai nữ cảnh sát thấy cũng không thể trách, bởi vì có người vẫn đang ở độ tuổi vị thành niên nên cho dù có phạm tội nặng hơn thì cũng chỉ xử lý một cách nhẹ nhàng. Xét thấy người dám hộ của Trang Phi Dương đều ở nước ngoài nên hai nữ cảnh sát cũng chỉ giáo dục cô ta bằng miệng. Cuối cùng là trường học ra mặt xử phạt, để cô ta đến phòng truyền thanh của trường xin lỗi. Đương nhiên ảnh chụp cũng phải tiêu hủy. Cảnh sát xóa bỏ ảnh chụp trong tay Thời Diệu, sau đó mới trả điện thoại về tay cậu.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi cảnh sát đi, Mễ Doanh Tĩnh ở lại phòng làm việc nói chuyện với chủ nhiệm lớp của Du Thanh Quỳ, bà để Du Thanh Quỳ về phòng học thu dọn đồ đạc về nhà sớm.

Du Thanh Quỳ đi trong hành lang, nghe thấy tiếng Trang Phi Dương xin lỗi qua phòng truyền thanh của trường, nội dung xin lỗi viết rất tốt, lqd, đáng tiếc giọng điệu mang theo sự lấy lệ, không phải thật lòng muốn xin lỗi.

Lúc Du Thanh Quỳ đi qua từng phòng học, thỉnh thoảng có vài học sinh ngó ra nhìn cô.

Thời Diệu đi theo sau lưng Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ vào phòng học, phòng học vốn đang ầm ĩ bỗng chốc yên tĩnh lại, mỗi đôi mắt đều nhìn Du Thanh Quỳ chằm chằm. Du Thanh Quỳ không để ý đi về chỗ mình, cất từng đồ vật vào balo.

Thời Diệu đứng ở cửa phòng học, không đi vào. Đợi khi Du Thanh Quỳ thu dọn đồ đạc xong đi ra, Thời Diệu lại đi theo cô.

Cuối cùng Du Thanh Quỳ cũng dừng lại, xoay người nhìn Thời Diệu hỏi: "Sao cậu có thể nói như vậy với mẹ tôi chứ? Thôi....."

Cô xoay người đi xuống tầng, mới bước hai bậc thang lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Diệu hỏi: "Thật sự đã xóa bỏ rồi sao?"

Thời Diệu bước vài bước đến trước mặt Du Thanh Quỳ, sau đó nhét di động của anh vào tay cô, nói: "Bây giờ cứ để tạm ở chỗ cậu đi."

Du Thanh Quỳ sững sờ, cô nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ.

"Tôi không cần...." Du Thanh Quỳ còn cầm di động Thời Diệu đã lui về phía sau hai bước, không nhận lại. Cậu nói: "Chờ khi nào cậu cảm thấy có thể trả về cho tôi thì trả về."

Du Thanh Quỳ nhìn điện thoại di động trong tay, trong thời gian ngắn không biết phải làm sao cho tốt.

"À, tôi cũng không rõ là chiếc điện thoại này có lưu ảnh không thùng rác không. Cậu tự kiểm tra album xem nó đã bị cảnh sát xóa hết chưa?" Thời Diệu lùi về phía sau, cả cơ thể đều dựa vào bức tường màu trắng tuyết.

Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn Thời Diệu, sau đó dùng ngón tay trượt một cái lên màn hình.

Có khóa, là đặt mật khẩu khóa.

Đồng Phục Cùng Áo Cưới- Lục DượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ