Chương 53

1.3K 50 0
                                    

Editor: Voicoi08

Thời Diệu lo lắng Du Thanh Quỳ không thích đồ ăn bên này, anh cố ý tìm một cửa hàng bán đồ ăn Trung Quốc.

Du Thanh Quỳ cúi đầu, nghiêm túc ăn món cá chua ngọt. Có thể ăn rất thơm ngon. Thời Diệu sờ sờ mũi mình, trên sống mũi anh còn lưu lại chút dấu vết màu hồng.

“Hạ miệng thật ác độc.” Thời Diệu để đũa xuống, dựa lưng vào ghế, ôm cánh tay nhìn Du Thanh Quỳ đang ngồi ở phía đối diện.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt trong một cái đĩa nhỏ, hai tay cầm đũa dùng sức chọc, đem miếng sườn xào chua ngọt với nước sốt đậm đặc bị chọc phá, khiến miếng xương bên trong bị lộ ra, sau đó đưa miếng thịt không xương đến bên miệng Thời Diệu.

Cô híp mắt lại, nở nụ cười nịnh nọt.

Thời Diệu ăn, anh lại nhìn cô nói: “Anh còn muốn ăn cá, không được đâm cá.”

Du Thanh Quỳ nhíu mày, nói: “Vậy chờ em ăn xong đi, em còn chưa no đâu.”

Cô tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao gạch cua.

Thời Diệu cười, một lần nữa cầm đũa gắp một miếng cá hố rán. Anh cẩn thận nhặt hết xương cá rồi mới đưa cho Du Thanh Quỳ, rồi lại tiếp tục bóc vỏ cua cho cô.

Du Thanh Quỳ vừa ăn thịt cá, vừa nói từng câu không rõ ràng: “Một con cua là đủ rồi, em muốn sau khi bóc còn nguyên xác.”

“Được, tổ tông nhỏ của anh.”

Thời Diệu lẳng lặng nhìn Du Thanh Quỳ, ghi nhớ dáng vẻ của cô trong mắt.

. . . . . . . .

Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ về nhà, nửa đường anh dừng xe ở ven đường, đi đến cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện mua nước, Du Thanh Quỳ ngồi một mình trong xe. Có người gõ cửa xe, Du Thanh Quỳ quay đầu lại, cô nhìn thấy một ông lão người Đức đang nói gì đó, thậm chí còn đang khoa tay múa chân.

Du Thanh Quỳ mở cửa kính xe xuống, sau đó mới nhận ra cô nghe không hiểu ông ta đang nói gì. Du Thanh Quỳ thử dùng  tiếng Anh để hỏi thăm, nhưng hiển nhiên là ông lão kia cũng không biết nói tiếng Anh.

Du Thanh Quỳ nhíu mày.

Ông lão cũng nhận ra là Du Thanh Quỳ không hiểu, có chút bực bội, động tác duỗi tay, khoa tay múa chân càng nhiều thêm.

Du Thanh Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, cuối cùng Thời Diệu cũng cầm nước đi ra, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía ông lão rồi chỉ chỉ vào Thời Diệu.

Ông lão đứng bên cạnh xe, chờ Thời Diệu đi đến lại nói rất nhiều.

Thời Diệu làm dấu tay từ chối, lên xe, nghênh ngang rời đi.

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía ông lão đang tức giận, cô hỏi Thời Diệu: “Ông ấy muốn gì vậy?”

“Đi nhờ xe.”

“Vậy tại sao anh không cho ông ta đi nhờ?” Du Thanh Quỳ lại hỏi.

Thời Diệu cũng không giải thích, mà nói: “Lần sau em không cần để ý, cũng không được mở cửa kính xe xuống, ở đây không phải ở trong nước, không được bình yên đâu.”

Đồng Phục Cùng Áo Cưới- Lục DượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ