Chương 6.2

5 0 0
                                    

LEV

Mới sáng sớm, chuông điện thoại trong phòng Lev rung lên. Ở đầu dây bên kia, cô tiếp tân cố giải thích cho Lev bằng thứ tiếng nga nửa nạc nửa mở rằng có một người đàn ông tên Anton đang muốn gặp ông ở sảnh. Do qui định của khách sạn không cho phép cô tiết lộ số phòng của khách hàng nên Lev phải lê mông xuống tầng trệt. Ông không ngạc nhiên khi gặp Dimitri Dimitrov ở đó, anh ta đứng tựa lưng vào quầy, dưới chân là một cái vali màu đen. Tóc của Dimitri đã mang màu muối tiêu từ hồi hai người biết nhau ở Bosina nên mọi người thường gọi vui cậu ta là "ông già" vì quả đầu kì cục đó .Sau mười lăm năm, tóc cậu ta chẳng thay đổi là bao, chỉ có gương mặt là trông như một ông già thật sự.

Ông mời người bạn cũ ăn sáng vì Dimitri nói mình chưa có gì bỏ vào bụng từ trưa ngày hôm qua. Họ chén hết sáu cái xúc xích xông khói, bốn quả trứng và hai cái bánh táo ngon lành trước khi vào việc chính. Cuộc trò chuyện bắt đầu với cái xích đu Dimitri tặng ông nhân ngày cưới, chẳng hiểu sao mà mỗi lần họ gặp nhau thì cái xích đu đó luôn xuất hiện. Người bạn cũ tỏ ra rất hài lòng khi nghe món quà của mình vừa được phết thêm một lớp dầu mới để chống mối mọt vào tháng trước. Sau đó Dimitri bắt đầu nói về Tataya và tình bạn khắng khít giữa anh ta và hai vợ chồng ông. Nghe đến đấy, Lev liền chen vào.

"Tôi vẫn chưa hiểu ý anh, Dimitri."

Dimitri Dimitrov im lặng một lúc rồi đặt điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài.

"OKP-1 đã có một thời gian dài chịu ảnh hưởng của Tổng cục An Ninh và Tổng Cục An Ninh nhận lệnh trực tiếp từ điện Kremlin. Bất cứ phi vụ nào do OKP-1 thực hiện đều ở mức độ bảo mật cao nhất" Anh ta nói, khói lờ lững quây xung quanh có mùi cà phê rang " Lev này, tôi với anh là chỗ quen biết, vợ anh cũng rất quý tôi, tôi thậm chí còn là cha đỡ đầu của con bé nhà anh nữa nên những gì tôi sắp nói ra anh nên lắng nghe thật kỹ vào."

"Được rồi. Tôi đang nghe đây" Ông gật gù " Để xem chuyện nó nghiêm trọng đến mức nào mà anh lại phải cất công sang tận đây."

"Ngày mai, họ sẽ liên lạc với anh."

"Họ? Tổng Cục á?" Lev ngạc nhiên. Cục chưa một lần tiếp xúc trực tiếp với ông hay với bất kì thành viên nào khác trong lực lượng. Theo thủ tục, trung tướng Boris trực tiếp nhận lệnh, kế đến mệnh lệnh phải đi qua phòng ban tham mưu trước khi đến tay Lev.

"Chứ anh nghĩ còn ai vào đây nữa ?" Dimitri nói một cách dửng dưng. " Đó chính là lí do tôi ở đây, anh bạn già ạ."

"Anh là người liên lạc của tôi ư?" Lev hỏi mặc dù ông không cho là vậy.

"Không. Chúng ta không hề có cuộc trò chuyện này. Nhớ đấy." Gã đầu muối tiêu tặc lưỡi " Để khỏi thắc mắc, tôi cũng giải thích cho anh luôn. Tôi đang trên đường từ Peru về Nga, Đà Nẵng là điểm quá cảnh đầu tiên. Tôi nhân cơ hội chạy đến đây tìm anh trước khi họ đến."

"Tại sao mà..." Lev khựng lại. Ông cầm ly nước chanh lên và uống. Đường hơi bị nhiều so với khẩu vị của ông. "Anh cứ nói tiếp đi."

Tốt nhất là không nên tò mò chuyện vì sao Dimitri biết đồng nghiệp của anh ta sẽ có mặt ở đây vào ngày mai cũng như chuyện tại sao anh ta biết ông ngủ tại khách sạn này. Chuyến đi tham quan Đà Nẵng hoàn toàn tự phát. Miska là người đưa ra đề nghị kì cục này với bộ tư lệnh quân đoàn 2 Việt Nam và cái cách họ phản ứng lại cũng kì lạ không kém. Trong vòng bốn ngày, Lev ,Miska cùng người phiên dịch Hoàng có thể tự do thăm thú Đà Nẵng và nghỉ ngơi tại khách sạn sang trọng nhất trong thành phố.

Cánh Cổng kì bíWhere stories live. Discover now