Chương 2

5 0 0
                                    

Chàng bước lại phía vị ca ca xấu số ấy đang nằm im lìm , ánh mắt trợn dọc nhìn về nàng.

Liễu Hạ tự hỏi ánh mắt ấy là vì quá sợ hãi hay là còn lo lắng cho nàng.

Chàng kinh ngạc kêu lên:

" Lang Sinh"

Nàng cũng thờ thẫn lẩm nhẩm lặp đi lặp lại cái tên ấy.

" Lang Sinh , hóa ra tên huynh ấy là Lang Sinh."

Chàng quay sang hỏi:

Cô nương được tên này mua?"

Nàng không nói khẽ gật đầu. Bi ai của nàng xuất ra miệng chàng lại là 'được'.Được bán ,được cưỡng bức...haha. Nàng cười nhạo trong lòng .

"Ta đưa cô nương đi." chàng đứng dậy nhảy lên lưng ngựa.

"Đi đâu?"nàng hỏi ngẩng ngơ.

"Đến nơi cô nương cần tới."Chàng nắm lấy dây cương , ánh mắt vừa dịu nhẹ vừa lạnh lẽo.

"Bạch gia?" nàng cũng đã đoán lờ mờ trong lòng nên hỏi lại.

Chàng không nói gật đầu kiên định.

Liễu Hạ cười khổ , cố gắng nhấc bước chân mình lại chiếc xe ngựa. Thật sự rất đau , cả tâm lẫn thân xác.

Thấy nàng nhăn mặt đau đớn, chàng nhảy xuống ngựa xuống ngựa nhẹ nhàng bế nàng đặt lên chiếc xe ngựa rồi nhảy lên lưng ngựa.

"Xin lỗi, ta đến muộn."  Nàng cảm nhận được giọng chàng có chút áy náy.

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh , rất chậm , chiếc xe lăn bánh rất chậm chạm. Tựa như ngựa kéo đã bị bỏ đói 3 ngày.

Nàng biết , chàng là sợ nàng đau.

Nhìn xuống bàn tay rỉ máu nhem nhuốc đất nàng mới biết móng giữa tay trái đã bị bật ra.

Nàng không biết mình bị thương không phải vì nàng không biết đau.Mà là vết thương đó quá nhỏ nhoi so với những gì nàng trải qua.

**Cầm Xuyên , Bạch Gia****

Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà khang trang. Ước chừng là nhà của một gia đình trung lưu.

Chàng lại bế nàng, cử chỉ rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh tanh.

Năm 13 tuổi nàng từng nghe mẫu thân của mình kể về một loại rượu ở dương gian mà hễ ai uống vào là sẽ say đắm 1 đời.

Nàng thắc mắc mãi , cuối cùng năm 14 tuổi nàng đã biết loại rượu đó là gì. Là ánh mắt của nam nhân đang bế mình.

Phải chừng chàng đập cửa 3 tiếng , liền có một cô nương ra mở cửa. Đây chắc chắn là nha hoàn của Bạch Gia rồi. Trông tầm  lứa nàng , nhưng sắc mặt tốt hơn nàng nhiều .

Nàng ta nhìn ta ngạc nhiên rồi khẽ cúi đầu, gọi nhỏ.

" Ngụy Công tử."

Chàng không đáp không rằng ôm nàng đi thẳng vào.

" Ngụy ca ca." một cô nương xinh đẹp cầm chiếc khăn lụa khẽ gọi.

Chàng liền nhìn lại , Liễu Hạ  thấy chàng cười. Chàng cười rất ấm áp.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jan 17, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Liễu HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ