Chương 14

368 14 0
                                    

Cái gì? Giám đốc mời cậu tới ăn cơm!!?

Lưu Chí Hoành ngồi thẫn thờ nghĩ đến cảnh đến nhà Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhà anh ta có khi nào như mấy cái biệt thự trong tivi không? Sân vườn nhà anh có khi nào bằng công viên ở quê cậu không? Phòng làm việc của giúp việc có khi bào gấp 3 -4 lần phòng cậu không? Nghĩ đến cậu đã chán nản

Mấy tuần trước Nam Nam đi học nội trú, trường dành cho quý"x tộc"x, một tháng được về hai ngày. Hôm qua Nam Nam về, muốn mời cậu tới ăn cơm với nó. Cậu không thể từ chối ánh mắt lấp lánh ánh sao của nó nên mới đồng ý nhưng mà khi nhận ra đó là một sai lầm

Cậu là một người nhà quê mới lên thành phố có khi nào làm mấy chuyện mất mặt trong nhà người ta không? Haizz, nhưng mà được ăn đồ ăn mấy chục năm mới được ăn một lần nên liều vậy.

Bây giờ cậu phải chọn quần áo đến nhà người ta chứ. quần với áo ít nhưng phải tao nhã một chút nên cậu sẽ mặc quần jean vậy

Chừng 6h 30" một chiếc xe sang trọng đậu dưới nhà cậu. Cậu nhìn thấy hai anh em mặt lạnh đang ở dưới đó.

Mặc bừa một bộ đồ, cậu nhanh chóng đi xuống dưới. Bộ đồ bình thường nhưng lại tôn lên vẻ đẹp của cơ thể cậy Cậu rất ít khi mặc bộ quần áo này này vì... nó chứa đựng một kỉ niệm đẹp nhưng cũng rất buồn.

Cậu được Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tới căn nhà của anh. Khác với trí tượng tưởng của cậu, nó lớn gấp 2-3 lần. Vì vậy cậu phải lịch sự hơn một chút

"Chào cậu, cậu Lưu" Người hầu đứng hai hàng dài chào cậu

Cậu miễn cưỡng nở nụ cười. Có cần dọa chết người vậy không?

Wow, căn nhà giám đốc bày trí kiểu gì kì vậy? Nửa phương đông nửa phương tây, nhà giàu có khác

Vì đến ăn cơm nên cậu nhanh chóng vào rửa tay đi đến bàn ăn.

Wow, có cần xa xỉ vậy không? Toàn những món nằm mơ cậu cũng không được ăn.

Ăn với anh em nhà này cậu cứ ngỡ như ăn với người câm vậy. Bữa ăn ngoài tiếng dao nĩa ra thì không còn tiếng người. Không khí bức chết người a

"Nam Nam, em đi học có vui không?" Cậu mở miệng đánh tan sự im lặng

Nhưng im lặng, tiếp tục im lặng. Cậu hình như nhìn thấy một đàn quả đen bay trên đầu

"Cậu Lưu, Cậu không biết ăn cơm không thể nói chuyện sao?" Quản gia nhắc nhở cậu

Phụt. Cậu bị đâm trúng tim. Quê quá mờ. Sao có thể mất mặt như vậy chứ!!!!

"Không vui chút nào, chán muốn chết" Nam Nam cắn đũa

Lão quản gia một phen kinh hoàng. Trời ơi, ông vừa nghe tiểu thiếu gia nói chuyện khi ăn sao? Bình thường lúc ăn chỉ có phu nhân nói chuyện, lão gia, thiếu gia, tiểu thiếu gia im như hến. Tiểu thiếu gia lúc nào cũng ăn cơm không một tiếng động, rất ghét ồn ào. Sao giờ lại nói chuyện lúc ăn cơm???

"Vậy sao? Sao lại không vui?" Lưu Chí Hoành cảm thấy mình như đã có thể bình tĩnh lại, tiếp tục bắt chuyện

"anh thử học với người cách mình mấy bậc thử xem?" Nam Nam chán chường khi nhắc đến chuyện đi học

Phụt. Tim cậu rỉ máu. Cách mấy bậc? Là đang nói trí thông minh sao hay gia thế? Nói kiểu gì cậu cũng cách anh em họ mấy bậc.

Lưu Chí Hoành muốn khóc, đánh chết cậu cũng không muốn ăn bữa cơm chết người này nữa.

Sau khi ăn tối, Lưu Chí Hoành lấy cớ đi về mặc Nam Nam cố giữ cậu lại. Ở đây thêm một giây chắc cậu đau tim chết mất. Nhà người ta như vậy còn mình....

Quản gia sau khi cô rời đi bí mất chạy vào gọi điện thoại

"Phu nhân, có chuyện vui. Thiếu gia dẫn một cậu trai trẻ về nhà, tiểu thiếu gia rất thích cậu ấy còn nói chuyện khi ăn cơm nữa. Chỉ có điều, gia thế...." ông chưa nói xong đã truyền đến tiếng "tút, tút"

Haizz, phu nhân lại nữa. Nhắc đến Lưu Chí Hoành ông rất hài lòng về cậu như vậy mà gia thế cậu có vẻ không tốt với thiếu gia

Bên kia, Cố Lan Bình - mẹ Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong lời quản gia nhảy dựng lên

"Lão gia, tin vui tin vui. Ông biết không, thằng Thiên nó có người yêu rồi. Chúng ta thu xếp về nhà thôi"

_________

[ Thiên Hoành] [Chuyển ver] NHẬT KÝ ĐƯA VỢ VỀ NHÀ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ