Chap 22

8.4K 550 27
                                    

Cả đêm Yoo Mi không ngủ được, cô bị sốc nặng. Mẹ cô mất khi cô vẫn còn điên điên dại dại, ngây thơ vui cười qua ngày. Bà chắc đã mong muốn gặp được cô đến thế nào trước lúc mất. Cô chợt nhận ra rằng Jungkook biết chuyện từ lâu, sợ cô buồn nên mới ngăn cô về nhà. Vì vậy, cô cũng chỉ biết khóc thầm trong phòng tắm, cố gắng không cho anh thấy cô đau đớn lúc này.

Sáng sớm hôm sau, Jungkook đi làm. Cô nói dối dì Cho muốn đi dạo quanh nhà, nhưng thật ra cô nhờ Kang Daniel đưa cô tới nhà mẹ.

– Yoo Mi! Anh xin chia buồn với em!

– Không có gì! Em vẫn ổn! – Cô cười chua chát – Em cũng không biết nữa. Chắc vì em vốn là đứa bất hiếu nên nghe tin mẹ mất vẫn có thể dửng dưng mà cười được.

Kang Daniel chau mày. Cô gái nhỏ này cũng giỏi giấu giếm cảm xúc thật.

Đến nơi, cô lập tức xuống xe, bấm chuông inh ỏi:

– Dì Kang! Mở cửa cho con! Yoo Mi đây!

Phải đến năm phút sau, từ trong nhà mới có bóng người lề mề ra, giọng nói đỏng đảnh:

– Ai đó? Mới sáng sớm đến nhà người khác rồi!

Không ai khác ngoài Momo. Dì Kang đã bị đuổi, cô ta không được Jin Wook tin tưởng cho đến công ty làm nữa. Nhưng ông ta không thể bỏ cô ta đi được, vì ông ta cần người thế thân con gái ông ta. Cuối cùng, Momo vẫn được ở lại căn nhà này kiêm luôn việc làm ôsin.

Momo mở cửa ra, hai gương mặt vô cùng quen thuộc đập vào mắt cô ta. Người khiến cô ta sợ hãi, người khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên.

Phản ứng đầu tiên của Yoo Mi khi nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Momo chính là căm phẫn, bao uất ức trong năm năm qua dồn về, cô túm lấy cổ áo cô ta:

– Lee Momo! Sao cô dám đối xử với mẹ tôi như vậy? Có phải cô giết chết mẹ tôi đúng không? Bà ấy rõ ràng sáng hôm đó vẫn còn vui vẻ đi chứng hôn cho tôi và Kookie.

Momo không hề để ý đến ánh mắt đỏ ngầu của Yoo Mi, chỉ tập trung nhìn người bên cạnh cô – Kang Daniel. Chính anh ta lúc này cũng đang không tin vào mắt và tai mình. Anh lắp bắp:

– Sooyoung! Là em đúng không? Em là Sooyoung?

Miệng Momo run run. Đây chẳng phải người anh trai ruột thịt nghèo khó năm nào của cô ta đây sao? Không! Cô ta không muốn sống với cái tên "Park Sooyoung" rách nát đó, cô ta muốn làm thiên kim tiểu thư Lee Momo.

– Anh...anh nhầm rồi! Tôi là Lee Momo, con gái chủ tịch tập đoàn K.R!

Nói rồi, cô ta đẩy mạnh Yoo Mi ra. Cũng may, Kang Daniel đứng sau nên kịp thời đỡ lấy cả người Yoo Mi.

Momo miệng vẫn cãi cố:

– Cái con điên này! Tao giết mẹ mày khi nào? Đừng có vu oan giá họa cho người khác!
"Chát". Cái tát chất chứa bao nhiêu thù hận và đau đớn của Yoo Mi dồn lên mặt Momo. Dòng lệ trong mắt cô trực rơi xuống.

– Ti bỉ! Trơ trẽn! Kinh tởm! Tưởng tôi không biết ba tôi và cô thật ra là tình nhân sao?

Đến bây giờ, Momo mới hoàn hồn nhận ra Yoo Mi đã bình thường. Cô ta ôm mặt, cười man rợ:

[BTS x you] [Jungkook] [Chuyển ver] Yêu em đến phát điênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ