Chương 48: Tôi có chỗ dựa, tôi phải sợ ai?!

5.9K 485 131
                                    


Bát Bát trả phúc lợi 10k votes wattpad nè, mọi người vất vả rồi. Yêu thương :* :* :*

***

Chương 48: Tôi có chỗ dựa, tôi phải sợ ai?!

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Học xong ca chiều, bởi vì thời gian còn sớm nên Kỷ Diệc Hoành và mấy người Kim Triết ra sân chơi bóng rổ.

Thi Điềm không có việc gì để làm nên Kỷ Diệc Hoành đưa cô đi theo luôn.

Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi, bốn phía đều là sinh viên túm năm tụm ba ngồi thành một nhóm, Thi Điềm cầm điện thoại lướt weibo.

"Mình mà gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ không dám quay lại trường, nhất định sẽ tìm một chỗ nào đó trốn cả đời. . . . . ."

Thi Điềm nhìn chằm chằm điện thoại, nhưng một chữ cũng không xem vào nữa rồi.

Quý Nguyên Thanh học xong thì về thẳng, Tống Linh Linh kéo tay mấy người bạn đi đến bên cạnh Thi Điềm. Trước mắt đột nhiên có một cái bóng đè xuống, khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm hơi nghiêng, khóe mắt nhẹ giương, nhìn thấy Tống Linh Linh từ trên cao nhìn xuống, trong mắt đều là khinh thường.

Thi Điềm hơi híp mắt, "Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu mà cậu cứ cắn chặt mãi không buông như vậy?"

"Bởi vì cậu không tự biết thân biết phận, tôi chính là nhìn không lọt mắt cậu."

"Video đăng trên trang web của trường là cậu tung lên phải không?"

Tống Linh Linh cũng chẳng sợ bị cô biết được, "Cũng đâu phải tôi vu oan giá họa cho cậu, người cũng chẳng phải tôi tìm tới. Thi Điềm, cậu tiêu tiền ba cậu lừa được của người ta, sao lại có thể dùng đến yên tâm thoải mái như vậy thế?"

Hô hấp của Thi Điềm hơi nghẽn lại, đúng, bởi cô muốn học tiếp, cô muốn sống sót, cô chỉ có thể tiếp nhận.

Dù cô có đi làm part-time, dù tương lai cô có thể nuôi sống chính mình, thì bát cơm mà cô ăn kia, những sỉ nhục kia có lẽ sẽ còn theo cô đến hết đời này.

Tống Linh Linh hẳn đã nhìn ra chỗ đau của cô, "Con gái của đĩ đực(*) thì phải gọi là gì?"

(*) được rồi, ta thật sự phải tích dũng khí cả ngày trời mới gõ xuống được cái chữ này đấy, biết làm sao được, bởi nó thật sự là cái từ này T.T

"Họ nhà đĩ, ha ha ha -------" Đám bạn bè đi theo Tống Linh Linh tiếp lời.

Tiếng cười chói tai truyền vào trong tai Thi Điềm. Trên đời này luôn có những kẻ như vậy, lấy việc đạp chỗ đau của người khác dưới chân làm trò vui. Thi Điềm nhét điện thoại vào túi áo khoác, "Tôi còn đang lo không có cơ hội nói cám ơn với cậu đây. Cám ơn nha, nhờ vậy mà từ nay về sau tôi đã tìm được chỗ dựa tốt hơn rồi."

[Hoàn] Đại Bạo Ngọt - Thánh Yêu (CP88 dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ