17

1.2K 114 5
                                    

Tôi bảo anh ngồi xuống, thật ngạc nhiên vì anh lại làm theo lời tôi như vậy.

"Cởi áo ra."

Anh chậm chậm thực hiện nó. Tôi thở dài, chân mày vô thức cau lại khi các vết thương của anh lại tệ đến như vậy. Không nói thêm gì cả, tôi bôi thuốc và băng lại chúng cho anh. Đôi khi anh khẽ kêu lên vài tiếng vì đau, sau đó lại mím chặt môi.

"Xong rồi đấy." Tôi nói, tỏ ra lạnh lùng mà đóng nắp lọ thuốc lại.

Anh vòng tay, ôm trọn lấy tôi trong tích tắc. Tim tôi bắt đầu loạn cả lên, nhưng lại không chóng cự, thứ mà tôi cảm nhận lúc này là sự ấm áp của thân người anh, nó dịu dàng và an toàn.

"Tất cả sẽ sớm kết thúc thôi, xin lỗi em..."

"Kết thúc?"

"Tôi...anh...đây không phải con người thật của anh...nhưng mà...anh lại sợ..."

Giọng nói của Kuanlin trầm ấm đến khó tin. Thậm chí ngay lúc này tôi cũng đang chìm trong cảm giác đầy hoài nghi. Nhẹ thở đều, tôi hỏi tiếp.

"Anh sợ gì cơ?"

Chỉ vừa dứt lời, anh lập tức siết chặt vòng tay hơn nữa. Nhưng có vài nhịp run ở bàn tay anh, tôi mở to mắt, thật sự anh sợ sao? Anh là Kuanlin cơ mà.

"Sợ tổn thương em."

Tim tôi lạc mất một nhịp, anh đã nói thế? Vành tai tôi trở nên đỏ ửng. Nhẹ nhàng đưa tay trái của mình lên, tôi ngập ngừng rồi vuốt lấy mái tóc anh.

Kuanlin lúc này thật sự rất lạ, điều đó khiến tôi băn khoăn, nhưng lại càng thích anh nhiều hơn gấp bội.

Anh ngã người, nằm xuống chiếc ghế sofa dài, vòng tay ôm tôi vẫn không hề buông lơi một tí nào. Cứ như thế, cả hai cùng nhau chìm vào một giấc mộng dài.

*

Thơ thẩn bước vào cổng trường, tôi chẳng thấy JooAn đâu cả. Thường thì nó sẽ là người bước đến cạnh tôi trước, nhưng lúc này lại không. Điều đó có thể rất bình thường với người khác, nhưng lòng tôi lại lo sợ một cách vô cớ. Đặt tay lên lòng ngực, cố gắng tự nhủ bản thân.

"Không sao, nó chắc hẳn ngủ quên mất thôi..."

Nghĩ ngợi rồi tôi mạnh dạn mà bước tiếp.

Thôi rồi, tôi không thể chịu được nữa. Đã đến tiết học chiều rồi cơ, tôi lúc này chẳng có một cái điện thoại. Làm sao đây? Toàn thân tôi cứ run lên từng nhịp. Tôi sợ mẹ tôi, bà ta thật sự đã làm hại JooAn và bác gái, tôi thật sự sợ lắm và cái suy nghĩ ây luôn khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi có nên tìm gặp Yoo SeonHo? Nói rằng JooAn gặp chuyện rồi?

Tôi không biết rõ anh ta có quan tâm hay không, nhưng mà liệu anh ta có tin tôi?

Tôi mặc kệ.

Đứng bật dậy trước sự ngạc nhiên của giáo viên, tôi lao ra dãy hành lang bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Tôi chạy xuyên qua dãy lầu của năm ba, vôi vã mở cửa lớp 5 thật mạnh. Ai nấy đều nhìn vào tôi, nhưng tôi chẳng hề bận tâm. Tên SeonHo kia cũng vì tiếng động mạnh từ tôi mà thức giấc. Anh ta ngẩn đầu rồi mở to mắt nhìn tôi.

[Fanficgirl][lgl] I'M NOT SCAREDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ