Chương 4

1.1K 12 0
                                    

  Hồi lâu sau, hơi thở hỗn loạn của hai người dần dần bình tĩnh trở lại, Phương Di Thiến tựa đầu vào trước ngực Triệu Quân Á, bàn tay nhỏ bé vô ý thức nghịch nghịch trước ngực hắn.

"Quân Á." Cô ôn nhu gọi tên của hắn.

"Ân?"

"Vì sao không nói cho em biết anh và Ái Ân chỉ là đóng kịch cùng nhau?" Hại cô tốn công khổ sở như vậy.

Chưa kể là người hắn yêu, Ái Ân lại rất hoàn hảo a! Cô căn bản là không có phần thắng.

"Nếu anh không làm như vậy, em liệu có thổ lộ với anh?" Tiếng nói của hắn vẫn ôn hòa dễ nghe như bình thường, thế nhưng khóe môi lại lạnh lùng mỉm cười, bởi vì cô đầu tựa vào trước ngực hắn nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn,"Em vì sao đã biết rõ lại vẫn chưa chịu tin tưởng?"

"Anh... Là cố ý dùng Ái Ân khiêu khích em ?" Cô có chút chần chờ,"Em nghĩ rằng... nghĩ rằng anh thích cô ấy."

"Đối với anh, Ái Ân chỉ là em gái thôi." Hắn hôn nhẹ lên tóc cô.

Hắn quả thực thích Ái Ân với dáng vẻ nữ sinh ngọt ngào, tính tình ôn nhu lương thiện, hắn đóng kịch còn không được như vậy.

Nhưng cũng chỉ có như thế , đừng nói không yêu Ái Ân, trước khi chưa báo thù xong, hắn sẽ không yêu thương người nào hết.

"Em thì sao?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng thực chờ mong,"Em ở trong lòng anh là gì?" Cô ư? Hiện tại,đối với hắn mà nói, trừ bỏ việc cô là con gái của kẻ thù, thì cái gì cũng không phải.

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy , trước khi thực hiện được kế hoạch của mình, hắn sẽ duy trì hình tượng người đàn ông tốt, điều mà hắn thấy thật nực cười.

"Chẳng lẽ anh làm nhiều như vậy, em vẫn chưa hiểu sao?"Tay hắn ôm chặt lấy thắt lưng cô, khiến cho cô cả người run rẩy.

"Em...... Em không nghĩ rằng anh lại thích em." Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy mình như đang ở trong giấc mơ.

"Em là Phương Di Thiến a, tại sao đối với chuyện đã biết còn không tin tưởng?"Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, đem tâm tư lãnh khốc giấu đi rất khá.

"Bởi vì anh thật sự quá tốt." Cô tựa vào người hắn, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn hắn,"Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ tốt, em nghĩ anh căn bản không coi trọng em."

Ánh mắt vô cùng tin tưởng của cô bỗng nhiên làm hắn cảm thấy thật khó chịu, hắn đứng dậy đẩy cô ra, có chút tức giận chính mình vì sao lại dễ dàng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng.

Hắn dụ hoặc cô, là muốn báo thù cho cha, làm tổn thương cô là chuyện sớm hay muộn, hắn vì sao lại có thể chỉ vì ánh mắt của cô mà cả lòng rối loạn "Quân Á?" Phương Di Thiến cảm thấy quá bất ngờ, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn.

Một hai giây trước hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, tại sao bây giờ hắn lại có vẻ lãnh đạm như vậy, Triệu Quân Á mặc lại quần áo để che dấu tâm tình của mình, một lát sau mới nói:

"Anh cũng sắp phải đến phòng khám."

"Ách! Thì ra là phòng khám chuẩn bị mở cửa..." Tuy rằng biết đó là công việc của hắn, nhưng Phương Di Thiến vẫn khó nén nổi sự thất vọng trong lời nói.

Vì sao lại như vậy? Sau khi có được hắn, cô còn chưa thấy thỏa mãn, lại còn muốn được hắn quan tâm nhiều hơn nữa.

Cô vẫn cho rằng chính mình rất hào phóng rộng rãi, nhưng hiện tại xem ra, cô kỳ thật cũng chỉ là người phụ nữ ích kỷ như bao người thôi.

"Anh đi trước." Hắn quay người lại, cúi người xuống hôn cô.

"Chờ một chút." Cô không tự chủ được giữ chặt tay hắn.

"Còn có việc gì sao?" Hắn thản nhiên nhìn cô đang muốn nói gì đó lại thôi.

Hắn đương nhiên hiểu được là cô đang lưu luyến hắn, nhưng hắn nhất định muốn cô phải nói ra.

Phương Di Thiến sửng sốt, vừa rồi trong nháy mắt giữ chặt tay hắn, cô căn bản cũng không biết chính mình lại lưu luyến hắn nhiều như vậy.

Hiện tại lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện hành động của mình quá mức ỷ lại, chẳng có chút gì giống với cô bình thường.

"Không......" Cô cúi đầu,miễn cưỡng rụt tay lại,"Anh đi đi! Em chỉ muốn nói với anh...... Trên đường cẩn thận."

Hắn nhìn cô chằm chằm một hồi lâu sau mới nói: "Buổi tối anh sẽ đến."

Hắn biết nói như vậy, nhất định sẽ làm cô vô cùng vui vẻ.

"Thật sự?" Quả nhiên, ánh mắt cô lập tức sáng lên.

"Ân!" Cúi đầu, vẻ mặt hắn trở nên thực lãnh đạm "Buổi tối gặp lại."

"Đúng rồi, anh...... sẽ đến quán rượu sao?"

"Vậy chứ đi đâu?" Buổi tối không phải cô đều đến quán rượu sao

"Chúng ta...... Cũng có thể đi chỗ khác." Cô chần chừ một chút mới nói.

Hai người bọn họ giờ giấc làm việc hoàn toàn khác nhau, hắn làm bác sĩ không thể không đến phòng khám, cô cũng không thể không đến quán rượu của mình.

"Em không cần đến trông coi quán sao?" Hắn có điểm ngoài ý muốn khi nghe cô nói như vậy.

Nếu hắn nhớ không lầm, từ khi cô mở quán rượu đến nay, mỗi ngày đều đến quán rất đúng giờ, cuối cùng mới rời đi, cũng không bao giờ vắng họp.

"Nếu anh muốn đi chỗ khác, em sẽ không ở lại quán ." Cô nói rất nhanh.

"Không phải bác sĩ nói em phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương em cũng không nghe sao?" Hắn nói xong, không tự giác nhìn chân trái bị thương của cô.

Hắn không phải là đang quan tâm cô, hắn chỉ muốn biết ở trong lòng cô,hắn có vị trí quan trọng như thế nào, để hắn có đủ khả năng lợi dụng cô.

"Nhưng anh không giống a!" Cô làm nũng nói.

Nghĩ đến việc Quân Á buổi tối nhất định sẽ đến, cô thấy vô cùng vui vẻ.

Khuôn mặt Triệu Quân Á hơi hơi trầm xuống.

Lại nữa, lại là kiểu ánh mắt vô cùng tín nhiệm làm hắn không thể chịu được của cô, hắn thực mất hứng khi chính mình lại dễ dàng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng.

May mà cô dường như cũng không chú ý tới hắn đang có chút tức giận.

Hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại ngữ khí ôn hòa như bình thường nói:"Không cần, anh đến quán của em là được rồi, chân em đang bị thương cũng không tiện đi ra ngoài, hơn nữa anh cũng có thể ăn đêm một chút"

Nếu muốn cho cô toàn tâm toàn ý với hắn, đầu tiên phải loại bỏ tất cả những kẻ đang theo đuổi cô, cho dù cô chưa bao giờ để tâm đến bọn họ.

Mà biện pháp tốt nhất, chính là việc hắn xuất hiện ở quán rượu với tư cách là bạn trai của cô.

"Được, em sẽ ở quán chờ anh." Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Phương Di Thiến tưởng hắn quan tâm săn sóc nên cảm động không thôi.

"Buổi tối chúng ta gặp lại."

"Ân! Tạm biệt." Cô lưu luyến không rời đưa hắn ra cửa.

Cô đứng ở ngoài cửa quán rượu, nhìn hắn rời đi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, lại có chút cảm giác không nỡ.

Chỉ cảm thấy tình cảm của bọn họ phát triển quá mức thuận lợi, cô cứ nghĩ rằng cô sẽ phải chờ đợi rất lâu, thế nhưng không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy.

Có phải quá nhanh hay không ? Cô mới vừa bày tỏ tình cảm, hai người liền lên giường cùng nhau.

Cô lắc đầu, lập tức phủ định ý nghĩ của chính mình.

"Phương Di Thiến, mày làm sao vậy?" Cô tự mắng chính mình,"Tuy rằng mày hôm qua mới thổ lộ với anh ấy, nhưng hai người cũng quen biết nhau hai mươi năm, cũng rất hiểu nhau đi, hơn nữa cả hai lại đều là người trưởng thành, việc này căn bản là không có gì kỳ quái a!"

Nghĩ đến việc tối qua và sáng nay hắn thực nhiệt tình mãnh liệt khác với bình thường, tất cả cũng đều vì cô, cô liền cảm thấy trong lòng thực ấm áp .

Cô đi trở về phòng nhỏ, nhìn trên giường thật hỗn độn còn có một vệt máu. Ách, mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.

Thật sự không phải là mơ, bọn họ thật sự đã ở cùng nhau...... Cô kinh ngạc nhìn dấu vết hoan ái trong phòng, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

————————–

"Tiểu Tường chỉ bị cảm lạnh bình thường thôi, tuy có bị sốt nhẹ, nhưng cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng."

Trong phòng khám, Triệu Quân Á vừa kiểm tra xong cho một cậu bé năm tuổi, quay sang nói với mẹ của cậu bé đó.

"Tôi sẽ viết đơn thuốc cho cháu, uống một ngày ba lần sau khi ăn, vài ngày sau sẽ không có vấn đề gì."

"Chân thành cảm ơn, bác sĩ Triệu." Mẹ đứa nhỏ kích động không thôi, lập tức ôm đứa nhỏ đang ốm đi ra ngoài.

Triệu Quân Á sau khi đem dữ liệu lưu vào máy tính, đang chuẩn bị cho người tiếp theo vào khám.

"Viện trưởng, anh có điện thoại!" Đúng lúc này, cô tiếp tân tiến vào trong phòng thông báo.

"Có một cô gái gọi điện đến, nói rằng cô ấy là người nhà của anh."

Người nhà? Trên đời này hắn chỉ còn một người thân duy nhất, không có gì quan trọng hơn cô ấy.

Nghĩ đến người thân của mình,ánh mắt hắn thực ôn nhu, nói: "Nói người bệnh bên ngoài đợi một chút, chuyển điện thoại cho tôi."

Cô lễ tân gật gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.

"Anh, đã lâu không gặp."

Nghe được giọng nói của em gái, hắn lộ ra nụ cười chân thành hiếm hoi "Thì ra em vẫn còn nhớ rõ mình có một người anh trai a! Anh còn tưởng rằng sau khi em đi Mĩ du học thì vui sướng quên cả trời đất, quên luôn người anh trai đang ở Đài Loan nhớ em."  

Báo thù tình lang - Thải NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ