Ngụy nguyên trứ hướng, chủ Hi Trừng, cữu sanh thân tình hướng, ooc thận nhập.
10
Kim Lăng không còn là thiếu niên của năm đó nữa, sẽ không vì một câu khen ngợi của Giang Trừng mà khóc ngay tại chỗ, nhưng viền mắt vẫn là đỏ bừng không gì sánh được, sợ mình thực sự mất mặt chảy nước mắt ròng ròng, ánh mắt liền không tự chủ được loạn phiêu.
Ánh mắt vô tình nhìn thấy cổ áo của Giang Trừng đang mở rộng ra có mấy đốm nhỏ hồng ngân, cả khuôn mặt đều không tự chủ được đỏ lên, tựa hồ như nhìn thấy một cảnh tượng không thể nói.
Giang Trừng vẫn chưa phát hiện ra suy nghĩ của hắn, nhưng thật ra Lam Hi Thần hiểu rõ nở nụ cười, đi về phía hai người họ, vươn tay thay Giang Trừng khép lại vạt áo, nói: "Sắc trời cũng dần tối, về nhà trước rồi mới ôn lại chuyện cũ ba."
Nghe vậy, Giang Trừng vỗ đầu một cái, cư nhiên cũng nở nụ cười: "Ngươi coi ta, chuyện này cũng đã quên."
Ánh mắt của Kim Lăng phảng phất giống như dính vào Giang Trừng trên người, hắn bây giờ tự mình nhớ lại, hắn chưa từng nhìn thấy Giang Trừng cười sáng lạng đến như vậy, giờ khắc này, hắn nghĩ, cậu buông xuống Giang gia, ngày xưa vờn quanh ở khắp người hung ác nham hiểm tàn nhẫn phảng phất đều đã biến mất, hắn hôm nay nhìn lại cậu như là một thiếu niên vô ưu vô lo.
Theo Giang Trừng trở về ngôi nhà tranh nơi họ đang tạm trú, Kim Lăng trong lòng ngũ vị tạp trần, sau khi Giang Trừng phục hưng Giang gia cũng chưa từng chịu khổ như vậy.
Trong lòng hắn khổ sở không ngớt, nhưng Giang Trừng lại tựa hồ như có chút hưởng thụ cuộc sống như vậy, thấy hắn nhiều lần nhíu mày, ngược lại trấn an hắn nói: "Biểu tình này là sao?"
Kim Lăng trầm mặc hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Thương cậu."
Giang Trừng trợn to hai tròng mắt, hơi ngẩn ra, tiếp theo liền thấp giọng nở nụ cười, thanh âm của hắn vốn trầm thấp êm tai, hôm nay tiếng cười khẽ dẫn theo một chút ôn nhu ý tứ hàm xúc, càng lộ vẻ êm tai: "Chỗ tâm an là nhà của ta, có thể che mưa che gió cũng được, vả lại nói đến, qua một thời gian dài ta liền muốn đi, thì cần gì phải tìm một chỗ ở hoa lệ ni?"
Kim Lăng xem xét Giang Trừng cẩn thận một phen, đang nướng cá hắn sắc mặt dị thường ôn nhu, nhớ tới Vân Di trước khi chết nói những lời này, đột nhiên than thở: "Cậu hôm nay bộ dáng này, thực là cực kì giống mẹ ta."
"A tỷ là nữ tử ôn nhu nhất trên đời, ta thì như thế nào có thể cùng nàng so sánh." Giang Trừng vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ đem cá lật lại, rắc một chút gia vị, sau khi lẩm nhẩm một lần, lại nói: "A Lăng, ngươi có một mẫu thân tốt nhất trên thế giới."
Kim lăng ngẩng đầu đối diện Giang Trừng ôn nhu mặt mày, thấp giọng nói: "Ta không có cơ hội nhìn thấy mẫu thân tốt nhất trên thế giới, nhưng ta biết ta có một người cậu tốt nhất trên đời."
Kim Lăng đột nhiên dỗ ngon dỗ ngọt Giang Trừng khiến hắn động tác ngừng lại một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, quả nhiên Kim Lăng trong hốc mắt đã tích tụ một chút nước mắt, chỉ là hắn quật cường cắn môi cứng rắn kìm nén lại.