Đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi , làn da tái nhợt vì ở trong phòng quá lâu . Tình trạng của cô giờ đây thật thảm hại . Cô hoảng loạn , cô sợ hãi , y hệt khi nhìn thấy thi thể của cha , tiếng gào khóc của mẹ và khuôn mặt ngỡ ngàng của em gái đã chết .
Tất cả là hắn , vì cái hắn gọi là yêu ...
Cô và hắn vốn là đồng nghiệp trong một bệnh viện . Hắn khá hiền lành , tận tâm và hòa đồng với mọi người . Tuy có một vài người nói hắn ko bình thường , nhưng với cô , hắn là một chàng trai tốt . Còn cô chỉ là một thư kí cho giám đốc bệnh viện . Công việc liên miên khiến cô chẳng còn tâm trí cho chuyện thương người khác . Cũng có nhiều người ngỏ lời nhưng cô luôn từ chối . Cô không thích hay nói đúng hơn là sợ cảm giác phải nhớ một ai đó . Cô thích tự do , để tâm trí được vùng vẫy trong thế giới riêng của nó . Nhưng gặp hắn , cô lại sẵn sàng mở lòng mình . Cô kiếm cớ ra ngoài nhiều hơn , cốt để gặp hắn . Hay đơn giản là rủ hắn uống cà phê ở căng tin bệnh viện . Cô ko biết nữa , gặp hắn cho cô cảm giác thật thú vị . Cô thích cách hắn băng bó cho bệnh nhân , thật nhẹ nhàng và có chút gì đó bao dung . Đặc biệt , cô yêu nụ cười của hắn . Nụ cười thật hiền , thật khiến người khác phải mềm lòng . Đôi mắt như đại dương sâu thẳm cuốn lấy tâm trí cô , khiến trái tim cô lỡ nhịp vì nó . Thi thoảng , giám đốc khá khó chịu vì cách làm việc thiếu tập trung của cô . Những lúc đó , cô chỉ còn cách cười trừ , che giấu đi những cảm xúc của một cô gái đang yêu .
Rồi một ngày kia , vẫn là khu vườn hằng ngày cùng đi dạo , hắn tỏ tình với cô .
Cô đồng ý , mặc cho tâm trí ngăn cấm , mặc lời thiên hạ gièm pha . Cô tin vào tình yêu đích thực , một chặng đường hạnh phúc khi hai người kề bên .
Nhưng cô đã sai . Đời vốn dĩ ko bằng phẳng nên cũng đừng mong tình yêu có màu hồng .
Cô và hắn vẫn sẽ hạnh phúc dù hắn có hơi chiếm hữu , ích kỉ . Trừ khi , cô gái ấy ko đến .
Cô gái ấy đến gặp cô trong buổi chiều mưa lớn . Tiếng mưa xen lẫn với tiếng khóc của cô gái . Gió gào thét dữ dội , nền trời xám tro , y hệt những gì mà cô gái ấy sắp nói ra . Cô gái ấy nói rằng mình cũng thương hắn , thậm chí còn yêu hắn hơn cô . Cô gái ấy xin cô hay rời bỏ hắn , cô ấy ko thể chịu thêm đau khổ nữa . Cô ấy xin cô hãy vì tình nghĩa mà cho cô ấy hạnh phúc . Và , cô ấy ...là em gái cô . Cô thực sự sốc , cô ko tin vào những gì đang xảy ra . Cô ko biết mình nên làm sao cho đúng . Từ bỏ tình yêu hay ích kỉ giữ nó làm của riêng ? Khó khăn lắm cô mới dũng cảm để mà thích một người . Chẳng lẽ cô lại phải phá nát nó hay sao , mối tình đầu nhẹ nhàng ấy .
Và , cô quyết định chia tay hắn . Hắn gào khóc như đứa trẻ , hắn xin cô đừng bỏ hắn . Hắn dọa sẽ tự vẫn nếu cô đi , hắn quì xuống , đôi tay run rẩy nắm chặt lấy tay cô . Mặc cho vẻ đáng thương của hắn , cô chỉ nói vỏn vẹn có vài chữ : " Xin lỗi , chỉ là chúng ta ko hợp " rồi lặng lẽ quay gót đi . Cô đi thật nhanh rồi tránh vào một cái hẻm gần đó . Trái tim thắt lại , khóe mắt cay đi vì những giọt nước mắt . Cô khóc nức nở , bao kìm nén như đang vỡ òa . Ai bảo cô mạnh mẽ , ai nói cô dũng cảm . Cô thật sự yếu đuối , chỉ là một cô gái đang bất lực trước số phận nghiệt ngã đưa đẩy . Cô đã cố kìm lại nước mắt nhưng chỉ khiến bản thân thêm đau đớn , đôi mắt thêm mờ đi trong nỗi bất lực . " Xin anh hãy hiểu cho em . Chúng ta có lẽ ko có duyên . Em biết em là kẻ ngốc , chỉ khiến anh đau khổ . Nhưng xin anh hãy tìm hạnh phúc mới , hay giúp em chăm sóc cho Veres " . Đó là những gì mà cô mong hắn biết , mong hắn sẽ tìm thấy hạnh phúc bên em gái cô thay cho người chị tệ bạc này .Còn hắn , hắn hoảng loạn , gần như phát điên vì cô bỏ hắn . Tại sao , hắn làm gì sai hay sao mà cô chia tay hắn ? Chẳng lẽ , hắn thương cô chưa đủ hay sao ? Cô muốn hắn phải yêu cô hơn , yêu đến chết sao ? Được , cô là của riêng hắn , của riêng mình hắn mà thôi . Tất cả những kẻ khác đều phải
...chết .
Trở về nhà lúc gần khuya , cô quá mệt mỏi vì đống hồ sơ ở viện . Mấy tuần vừa qua quả là khó cho cô khi phải tránh mặt hắn . Mỗi lần đến nơi , cô chạy thật nhanh vào phòng , ko để hắn thấy mình . Cô cũng ko rời phòng lấy nửa bước chân , đồng nghiệp có gọi cô cũng chỉ lắc đầu bảo ko muốn . Đã vậy , cô phải cùng giám đốc hướng dẫn các thực tập sinh , bọn họ là người mới lại chưa có kinh nghiệm nên chuyện sổ sách ko tránh khỏi sai sót . Mở cửa , căn nhà tối om lại ko có ai . Chắc mọi người đi ngủ rồi , cô cũng vậy , cần phải lấy lại sức mới được . Con người thôi , đâu phải là cái may , huống hồ hôm nay là một ngày mệt mỏi của cô . Đến cầu thang , cô phát hiện có chất lỏng đỏ đặc , là... máu sao . Đáng sợ hơn , tất cả các bậc còn lại cũng bị máu vấy bẩn . Không lẽ có trộm , cô nhanh chóng bước lên tầng trên , sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cô gái . Thật ko thể tin nổi , cha mẹ cô đã ... đã chết . Họ bị đâm chết bởi vô số vết dao . Cô ngã quị , đồng tử co lại trước cảnh tượng còn hãi hùng hơn . Em gái cô , Veres , gương mắt xinh xắn bị rạch đến mang tai , đôi mắt vô hồn , trợn trừng nhìn xuống sàn . Con bé đã chết , thi thể bị dây treo lên . Cô gào lên trong đau đớn , gỡ đám dây ra khỏi thân hình nhỏ bé chìm trong máu . Trước mắt cô là hắn , là kẻ đã bị cô bỏ rơi chỉ vì chữ " tình thân " . Hắn cười man rợ , nụ cười mà cô từng yêu thương biến thành âm thanh mà cô ghê tởm :
- Anh .... anh đã làm gì ? Quillen , tại sao là họ ? Sao anh.... có thể ....
Giọng nói của cô run rẩy , như con mồi đáng thương đứng trước mãnh thú . Còn hắn , vẫn là cái nụ cười dị hợm đó , tay xoay lưỡi dao sáng bóng tiến về phía cô . Hắn càng tiến đến gần , cô càng lùi lại về phía sau . Ko còn đường lui nữa , bức tường gỗ lạnh lùng cho cô biết cái sự thật tàn khốc đó , rằng cô là ngừơi tiếp theo . Hắn cúi xuống , mặt đối mặt với cô . Cô thật sự chỉ muốn tránh cái bản mặt của hắn , quay ngay đi chỗ khác . Phải , cô là người sai , là người có lỗi nhưng ko có nghĩa là hắn được động đến gia đình cô .
- Sao em lại tránh mặt tôi ? Thích món quà tôi tặng em chứ ? Bao nhiêu công sức mà em lại ko có lời khen nào sao , Amily ? - Quillen bóp mạnh cằm cô , bắt cô phải nhìn trực diện vào hắn .
Khen sao ? Tên cầm thú này vừa sát hại cả gia đình cô . Hắn còn muốn làm gì cô nữa ? Mùi máu tanh khiến cô khó chịu , cả đôi mắt xanh của hắn nữa . Nó ko còn nhìn cô dịu dàng , trìu mến nữa . Đôi mắt ánh như ánh lên tia máu , sẵn sàng nuốt trọn cô .
- Tên khốn . Anh làm gì vậy ? Muốn giết thì sao ko giết tôi ? Sao anh lại trút hết lên đầu họ ? Họ đã làm gì sai ? Bỏ anh là do tôi , anh đau khổ cũng làm do tôi cơ mà ? - Cô nói trong nức nở , xen lẫn sự tức giận và hận thù
- Cô thôi đi . Lũ người này đã ngăn cản tôi thương cô . Tất cả là do lỗi của họ , tôi phải giết , phải diệt hết . Còn cô , Amily , có lẽ tôi quá nuông chiều cô rồi ? Cô dám phản tôi sao , dám chối bỏ tình cảm của Quillen này ? Để tôi dạy cô đón nhận sự hảo thương của tôi .
Nói rồi , hắn thúc mạnh vào bụng khiến cô ngất đi . Đoạn hắn bế cô lẩn vào trong bóng tối, để lại sau lưng căn nhà nhuộm máu , những xác chết chứng minh cho một " tình yêu mãnh liệt " .Họ nói tình yêu là điều kì diệu nhất mà Chúa tạo ra . Thi thoảng , nó là liều thuốc cho mọi vết thương . Thi thoảng , nó là sự cứu rỗi cho những linh hồn đau khổ . Nhưng thi thoảng , nó là cái chết đau đớn nhất cho những kẻ biết yêu .
BẠN ĐANG ĐỌC
(AOV fanfic) Ngẫu hứng
FanficNhững câu chuyện do cảm xúc nhất thời của mình, sẽ buồn, sẽ vui và chắc chắn là có thiếu sót. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ và giúp mình sửa chữa nhé. Thân ái, Rose Vineyard