Theo từng lời Chu Đinh nói, mặt Tiêu Thần mỗi lúc một thêm âm trầm. Thì ra cuối cùng... vẫn là không tránh được sao?
- Em nhớ lại rồi. - Tiêu Thần không rõ mình là đang hỏi hay đang khẳng định.
- Phải. - Cậu thản nhiên - Kể ra thì phải cảm ơn Mạc Chính Thuần nhỉ, nếu anh ta không khiến em gặp nạn thì em đâu thể nhớ lại nhiều chuyện "vui" như vậy. A! Giờ em nên gọi anh là gì đây ta? Tiêu Thần? Tiêu tổng? Chú Tiêu? Hay là papa???
Tiêu Thần vốn đã chuẩn bị trước tâm lý cho trường hợp cậu lấy lại được kí ức, nhưng hắn lại không nghĩ tới cậu sẽ có thái độ này. Giá như cậu cứ khóc nháo, đánh hắn trách hắn các thể loại thì không sao, đằng này... Cái kiểu rất bình thản nhưng nói ra câu nào đều đâm thẳng vào tim hắn câu đó thế này, thực sự rất khó chịu.
- Ai nha... Thế giới thật là nhỏ bé mà... Đã chạy trốn rồi vẫn bị bắt lại... Tiêu Thần anh nói xem, hai chúng ta có phải có duyên lắm không?
Tiêu Thần dồn nén cảm xúc trong lòng, nói một câu:
- Anh xin lỗi... Em đừng giận anh...
- Xin lỗi? Xin lỗi gì? Em cũng không giận anh. Vì sao à? Nếu em kích động sẽ ảnh hưởng không tốt đến vết thương, em biết mà. Thân thể này của em, đã chết đi một lần vào một năm trước rồi, em sẽ không tùy tiện khiến nó tổn thương nữa đâu. Em không giống như người nào đó, coi sinh mạng con người chẳng ra gì, tùy tiện có thể giết người, hứng lên có thể đè người khác ra hành hạ đến thừa sống thiếu chết!
Chu Đinh càng nói, trái tim Tiêu Thần càng đau như cắt. Hắn sâu sắc cảm nhận được những tổn thương mình gây ra cho cậu là quá nhiều, không cách nào bù đắp nổi. Là chính hắn khiến cho mối quan hệ giữa hai người trở nên như bây giờ, hắn không thể trách ai khác ngoài tự trách bản thân. Hắn... đã sai thật rồi... sau này có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian sửa chữa. Nhưng không sao, chỉ cần cậu sẽ tha thứ cho hắn, hắn nhất định làm được.
- Em nghỉ ngơi đi, anh đi về nấu đồ ăn cho em.
Tiêu Thần để lại một câu trước khi rời đi.
Khi bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa phòng bệnh, nước mắt Chu Đinh cũng lặng lẽ rơi. Sao cậu lại khóc? Chính cậu cũng không biết. Chỉ là nước mắt cứ chảy mà không ngăn nổi. Cậu hận Tiêu Thần ư? Dĩ nhiên! Có ai lại không hận một người đã khiến mình đau khổ đến tưởng không thể sống tiếp. Cậu yêu Tiêu Thần không? Có chứ! Làm sao quên được tình cảm sâu đậm suốt mấy năm qua giữa cậu và hắn. Vậy rốt cuộc cậu đối với hắn là yêu hay là hận? Chính là vừa yêu vừa hận. Yêu càng nhiều hận càng sâu, hận càng sâu càng không thể quên, không thể quên tức là vẫn còn yêu rất nhiều. Một vòng luẩn quẩn giam chặt cậu và hắn trong đau đớn giằng xé không sao thoát ra được. Cậu phải làm gì đây???
Một cơn đau từ vết thương trên đầu truyền đến khiến cậu nhíu mày. Aiz, đã nói sẽ không làm tổn thương bản thân mà, sao lại thành ra thế này chứ? Cậu luôn luôn nói được mà không làm được, đúng là đáng khinh mà! Tốt nhất là không nghĩ nữa, hay là cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Suốt thời gian dài vừa qua, cậu đã quá mệt mỏi rồi. Cậu không muốn nghĩ nữa. Hận là gì mà yêu là gì? Chẳng phải cũng chỉ là ràng buộc thôi hay sao? Ràng buộc, tức là mất tự do. Hà cớ gì tự đem mình trói lại. Có lẽ nếu rời xa nhau, mỗi người có cuộc sống riêng của mình là tốt nhất. Yêu hay hận, cuối cùng không phải cũng sẽ theo cát bụi cả sao? Cần gì phải níu kéo làm khổ lẫn nhau...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hunhan] " Là Yêu Hay Là Hận " CHUYỂN VER
RandomTác giả: Sakura Shan edit: Simon_947 " fic edit đã được sự đồng ý của tác giả" Thể loại: Đam mỹ, cường công nhược thụ,băng sơn lãnh khốc si tình tra công, mỹ dụ thụ, 1x1, có chút ngược Nhân vật chính: Ngô Thế Huân , Lộc Hàm (Lộc Dương), và các nhân...