Đã hai tuần rồi, thời gian cứ thế nhanh chậm tùy lòng người mà trôi chảy. Chẳng màng việc gì xảy ra, hay biến cố thế nào, nó vẫn chẳng bao giờ khoan dung một lần. Hiển nhiên không có đặc cách.
Hiểu Tinh Trần giờ không hơn không kém chính là cái xác không hồn. Sống ư? Không phải, y chẳng còn sống nữa rồi. Chết rồi? Không đúng, nhịp tim hơi thở của y vẫn còn, không thể là chết. Chỉ là y cảm thấy chính mình như đã mất đi hoàn toàn cảm giác. Những xúc cảm hỉ nộ ái ố tầm thường nhất, tưởng chừng như không thể cảm nhận được nữa rồi. Đối diện với Tiết Dương, y quả thực là mặc hắn làm trò, muốn làm gì thì làm. Có lẽ đã không còn nhìn nhận hắn như trước kia nữa rồi.
Cũng từ hôm đấy trở về, Tiết Dương cũng không làm gì quá đáng với y, chỉ một mực chăm sóc cho y. Đến bữa ăn mà y không ăn, hắn sẽ dùng đủ cách để ép y phải ăn. Nhưng sau mới biết y quả thực là không chấp nhận hắn như trước kia nữa. Sau mỗi lần ăn xong y đều đợi hắn ra ngoài rồi tự mình móc họng nôn ra sạch sẽ, móc đến khi nào miệng thấy đắng ngắt, nôn ra dịch mật vàng xanh mới thôi. Y dùng chính bản thân biểu thị phản ứng kịch liệt như thế, hắn...
Nhìn y có ăn mà lại như không ăn, thần sắc nhợt nhạt như thế hắn sớm muộn sẽ nhận ra. Lại lần nữa hắn đem y trói chân trói tay lại, tuyệt nhiên không để cho y một lối thoát.
"Ngươi là đang lấy chính mình để uy hiếp ta sao?"
Tiết Dương vừa thay băng bịt mắt cho y vừa hỏi.
"Muốn giết quỷ, chính mình cũng phải thành quỷ?"
Hiểu Tinh Trần khó nhọc mấp máy đôi môi khô khốc của mình, từng lời từng lời giống như thở ra, cố gắng nghe mới giống như đang nói. Hoàn toàn nhẹ bẫng.
Tiết Dương nghe y nói ra những lời như vậy lập tức thấy khó tin. Hắn cong cong khóe môi mình lên, tiếp tục việc đang dở.
"Ngươi xem ra cũng thấu đời một chút rồi. Không uổng công bên cạnh ta."
Hiểu Tinh Trần không đáp. Y lại im lặng.
"Ngươi việc gì phải tự làm khổ mình như thế. Cũng chỉ là một con nhỏ qua đường tiện tay giúp đỡ. Ngươi lại nặng lòng như vậy. Hay là có ý gì với nó?"
Hiểu Tinh Trần nghe xong câu cuối bàn tay bất giác nắm thành nắm đấm, một lúc mới buông lỏng.
"Sao cũng được."
Tiết Dương nghe xong miệng cứng lại, cười không ra cười, mếu không ra mếu. "Sao cũng được" là ý gì? Tại sao không phủ nhận chứ? Chẳng lẽ y thật sự có ý với nhỏ mù? Nực cười. Ngươi phải phủ nhận nó mới đúng chứ, không phải sao.
Tiết Dương bất ngờ bóp chặt cằm Hiểu Tinh Trần ép y ngẩng đầu lên đối diện với mình, lạnh lẽo nhả ra từng chữ.
"Vậy là ngươi thật sự có ý với nó?"
Hiểu Tinh Trần không đáp, một chút mấp máy môi hay ý định giải thích cũng không có. Hai hõm mắt sâu hoắm còn vương sắc đỏ của máu cũng đã không còn bị che phủ bởi lớp vải trắng nữa, hiện tại đối diện với hắn.
"Ngươi cư nhiên có tình ý với nó. Haha."
Hắn nghiêng ngả nhìn y, cười điên lên, càng cười càng ghê rợn, bất chợt lại im bặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nghiệt Duyên (Tiết Hiểu Đồng Nhân Văn/H)
FanfictionĐây là một hũ thịt trộn thủy tinh nguyên chất!! Chắc cũng có hơi OOC đi 🤔 Kết là SE/BE nên ai yếu tim thì đừng dấn thân nhé. Ngược thân, ngược tâm, ngược cả thế giới .-. Đừng chờ mong đường từ con người này. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé. Cảm ơn...