Mùa thu, trước năm 1975
- Đốt hết doanh trại đi!! Không để tên nào sống sót!!
- Đúng rồi!! Cháy to vào!! Cút hết đi lũ Vietgian bán nước!!
- Việt Nam Cộng Sản muôn năm!!
- Muôn năm!! Muôn năm!! Muôn năm!!
Tiếng hò hét ngày càng to và dữ dội, xé tan màn đêm yên tĩnh vốn có. Ngọn lửa phừng cháy lên, dần dần nuốt chửng mấy bức tường đang sụp đổ của căn cứ. Lửa cháy càng to, tiếng hô hoán trong vui mừng càng lớn. Những kẻ Vietgian xấu số không kịp chạy thoát đều thành xác nướng cho con rồng lửa đang gầm kia. Một lúc sau, khi trên bầu trời còn vất vưởng vài đám mây đen từ cột khói cuồn cuộn, ngọn lửa tắt ngúm dần, để lại một đống đổ nát hoang tàn cùng thứ mùi khét thịt cháy nồng nặc. Lũ lượt, người dân của ngôi làng ra về trong sự hoan hỉ vì đã lập nên thành tích vang dội, đánh bại được đồn của kẻ thù. Chẳng ai quan tâm, hay để ý đến xác một chú bé 12 tuổi đang nằm dưới đống đổ nát đó, nửa thân người bị đè bởi mảnh tường ập xuống....
—————
"RẦM!!!"
- CÁI GÌ CƠ???!!
Tiếng dập bàn đó đủ để làm bất kìa ai giật mình, nhưng không ai dám lên tiếng. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt sợ hãi, trong khi Chỉ huy của họ đang điên tiết lên. Ông ta nhìn đống tờ giấy lộn xộn trên bàn, thở dài ngán ngẩm. Tên phó Chỉ huy vẫn đứng ở đó, không biết nói gì hơn. Cuối cùng, ông ta ngồi xuống, một giọng điệu rất khó nói để phân biệt giữa tức giận và buồn rầu.
- Chết tất cả bao nhiêu người?
- Thưa Tổng Chỉ huy, 207 trên tổng số 215 người.
- Đi điều tra danh tính của tất cả bọn họ. Điều người đào xác, tôi sẽ quy hoạch ra khu nghĩa trang. Một bộ phận khác, đi báo tin cho gia đình từng nạn nhân. Tôi sẽ tới làm lễ tưởng niệm. Làm ngay đi.
- Rõ!! Thưa Chỉ huy!!
Tất cả mọi người trong phòng đều nghe theo và thực thi mệnh lệnh. Trong khi đó, viên Chỉ huy dựa lưng vào ghế mệt mỏi, thở dài suy nghĩ. Làm sao để đối đầu với cái tổ kiến lửa Vietcong đây.....
—————
Cậu ngồi trên chiếc ghế kiềng 3 chân gỗ, vừa lấy khăn lau khẩu súng vừa nghĩ mông lung. Sự chia cắt đất nước đã làm cậu không ngừng lo âu được mấy năm nay, kèm theo sự chán chường của nội chiến kéo dài. Chỉ mong muốn đất nước đi lên sánh ngang với các nước khác mà phải trả giá thế này?.... Suy cho cùng thì, tương lai phía trước của cậu cũng mù mịt mà. Sống thì tồn mà chết thì tử thôi... Nhưng còn nó..
- 72!!
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt bất chợt bởi tiếng la lớn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, tay dừng việc lau súng. Một tên lính hớt hải chạy tới, dừng lại trước mặt cậu, thở không ra hơi. Cậu liền đứng dậy để khẩu súng qua 1 bên, đỡ lấy anh ta, vừa vỗ lưng vừa hỏi:
BẠN ĐANG ĐỌC
Phát bắn cuối cùng (Vietcong x Baque)
Random2 bên khác phái. Cộng Sản và Cộng Hoà. Những năm tháng nội chiến luôn là những ngày đau thương nhất, với sự mất mát của bạn bè, gia đình, người thân, đồng chí. Nỗi đau khi cùng mang 1 dòng máu Việt Nam, nhưng phân chia Nam - Bắc, căm ghét lẫn nhau...