Đằng sau khói bụi nơi biển lửa

2.5K 144 18
                                    

Thêm 1 đồn liên lạc của bọn Vietgian đã bị đốt cháy chỉ sau 2 tuần từ vụ đó. Lần này có sự tham gia của Vietcong, và ở gần đống đổ nát hoang tàn đó, 1 người lính Vietcong cầm chiếc cờ Mặt trận dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam phấp phới trong sự tung hô của người dân, và các đồng chí hoan nghênh. Sự phục kích quá nhanh nên phe Cộng Sản chẳng mất đi người nào, ngược lại, hàng loạt các xác chết đang ngập chìm trong tro tàn khói bụi. Sự tổn hại này dù không nghiêm trọng như lần cháy đồn trước, vì vốn đồn này chỉ là phụ, không được sử dụng để liên lạc nhiều với bọn Mỹ. Nhưng sự việc này cũng đã gây một chấn động lớn cho cơ quan đầu não của Vietgian. Điều này sẽ làm lung lay đến bọn Vietgian 1 thời gian dài, trước một đợt phục kích quá nhanh mà không tên nào nghĩ rằng nó sẽ xảy ra sớm như thế.

Cậu đứng trước chỗ mà chỉ vừa nãy thôi hẵng còn là một kiến trúc vững chãi, cách xa vài bước để đỡ phải ngửi thấy mùi nướng khét nồng nặc. Nhìn qua dân tình đang reo hò cùng các đồng chí, bấc giác cậu thở dài, cười mỉm. Nếu cha mẹ cậu còn sống, hẳn họ sẽ rất tự hào về những gì cậu đã làm, và sẽ luôn tự hào về đứa con trai nay đã trưởng thành, khôn lớn. Giá như họ còn ở đây để chung vui với nhân dân miền này...

Mà.... nó làm cậu nhớ đến một câu chuyện.... trước khi gia nhập quân đội, cha mẹ cậu có luôn dặn rằng quân đội cũng là nhà, đồng chí là người thân, và tất thảy những người con yêu nước đều sẽ cùng cậu sát cánh, và cậu sẽ không bao giờ cô đơn. Cậu trân trọng những lời nói ấy.... nhưng có gì đó... không đúng. Cậu đã trải qua những khoảnh khắc được ở bên các đồng chí, cùng họ trải qua những nỗi buồn mất mát, những giờ phút vui vẻ khi nhận tin chiến thắng hoặc đơn giản là... hát hò và nhậu. Đúng, họ thực sự như gia đình thứ 2 cậu... nhưng cậu vẫn thấy cô đơn. Có gì đó trống trải mà cậu vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Cậu vẫn đang mơ hồ về sự trống trải ấy...

Cơ mà... nó chẳng quan trọng đâu, nhỉ?...

Nghĩ thế, cậu lắc đầu, để suy nghĩ của mình gạt qua 1 bên. Dù gì thì... phá được 1 trạm chính và 1 trạm phụ, cũng đủ để phấn chấn tinh thần con người Cộng Sản Việt Nam rồi. Có tất cả 3 trạm chính và 2 trạm phụ, vậy là còn 2 và 1... Nghe vậy nhưng cũng chẳng dễ dàng gì mà coi thường được...

—————

5 ngày sau...

Chúng sẽ mất cảnh giác.... có thể đêm và sáng hôm trước là một thiệt hại lớn... nhưng đêm nay... để xem ai sẽ là kẻ thất thế...

Vừa suy nghĩ, tay cậu vừa thoăn thoắt nạp thêm đạn cho khẩu shotgun dự phòng, mang theo 1 con dao rồi bước ra ngoài. Một bầu không khí hỗn loạn diễn ra, nói chính xác hơn là tiếng người đi rầm rập mọi phía để chuẩn bị vũ khí. Nơi này gào thiếu súng, nơi kia kêu lề mề, chậm chạp.... Nhưng cậu không quan tâm. Nhanh chóng hùa theo 1 đội, cậu đi theo đám lính, được huấn luyện để phục kích ở cự li gần.

- ĐÃ PHÁT HIỆN RA MỘT TRONG NHỮNG CĂN CỨ CỦA VIETCONG, THƯA CHỈ HUY!!!

- BÁO CÁO, CHỈ RÕ ĐỊA ĐIỂM CHO TÔI!!

Phát bắn cuối cùng (Vietcong x Baque)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ