06

356 24 0
                                    

Minh tinh tôi bao hình như còn có tiền hơn cả tôi, làm sao đây?

Trans: Ying Ying

Chương 06: Khách sạn

Cùng đàn ông thử thôi mà, cứ như Vương Nhan nói thử một chút liền biết có được hay không ngay.

Nếu như làm được thì rõ ràng mình chỉ là kén chọn thôi, cũng không tính là cong chứ?

Nếu như không được. . . . . . Đỗ Cảnh đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng thê thảm rồi, nhất định là phải được nha!

Một tuần này trôi qua thật chậm chạp. Bạn bè nhiều lần gọi Đỗ Cảnh ra ngoài đều bị hắn cự tuyệt, hắn bây giờ một chút hứng thú để vui đùa cũng không có. Nhưng cứ chờ ở nhà không làm gì lại càng dễ nôn nóng hơn, Đỗ Cảnh quyết định đến công ty nhiều hơn.

Đỗ Thành đem việc này báo cáo cho cha của bọn họ, Đỗ Hồng Huyên mừng rỡ cười đến hai mắt đều biến thành một cái khe nhỏ, cảm thán vài câu đứa con út nay đã hiểu chuyện rồi.

Ở công ty mấy ngày nay Đỗ Cảnh ngoại trừ kiểm tra sơ sơ vài phần mềm, rồi thử giải quyết một ít tài liệu, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Cũng vì vậy hắn rút ra được một kết luận —— có lẽ bát tự cả đời này của hẳn không hợp nỗi với quản lý tài chính.

Đỗ Hồng Huyên cũng không phải quá hi vọng đứa con út này có thể làm nên sự nghiệp gì, chỉ là không muốn hắn cả ngày chơi bời lêu lổng. Đỗ Cảnh cũng hiểu đạo lý này, nếu hắn tìm được công việc khác cha hắn cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng từ khi về nước bệnh lười mãn tính lại tái phát, cộng thêm việc ăn uống qua loa, Đỗ Cảnh liền chỉ muốn nghỉ ngơi cho đã, cho đến bây giờ cũng không muốn quan tâm tới vấn đề việc làm.

Cuối tuần này không biết nên sắp xếp thế nào đây? Đỗ cảnh trong lòng tính toán, trước tiên có thể dẫn Chung Diễn Văn đi ăn một bữa tối lãng mạn, cùng dùng chút rượu vang đỏ, sau đó lại đến khách sạn. . . . . . Hành trình như vậy thật vừa vặn lại thích hợp.

Đỗ Thành đi tới hành lang lại đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Đỗ Cảnh đang một đường bước nhanh ra khỏi công ty. Anh cũng đoán được Đỗ Cảnh đã ngồi không yên rồi, nói đúng hơn là Đỗ Cảnh có thể kiên trì được lâu như vậy đã vượt xa dự liệu của anh.

Đỗ Thành đẩy mắt kính một cái, vờ như cái gì cũng không thấy.

Đỗ Cảnh không có đi nơi nào khác mà là lái xe thẳng đến chỗ chị hai của hắn. Đúng lúc hắn nhớ ra trong nhà có sở hữu vài khách sạn cao cấp đều do chị hai Đỗ Tùng quản lý. Đến gặp cô là muốn cọ mượn thẻ VIP phỏng chừng có thể tiết kiệm được không ít.

Cho dù hắn đã sớm gọi điện báo một tiếng, nhưng đến Tinh Vũ vẫn phải ngồi chờ nửa giờ, ly cà phê thư ký pha cho hắn đều đã nguội một nửa, lúc này mới chờ được người.

"Chị." Đỗ Cảnh cười xán lạn nhìn Đỗ Tùng hùng hùng hổ hổ đẩy cửa tiến vào.

"Còn tưởng rằng em là nhớ chị mới đến, kết quả là có việc nhờ chị xử lý." Thật vất vả mới dành ra chút thời gian gặp mặt Đỗ Tùng hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng thì không lưu tình, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn dặn dò người khách sạn bên kia.

Minh tinh tôi bao hình như còn có tiền hơn cả tôi, làm sao đây? - Hanh HanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ