Chap 13

1.2K 121 76
                                    

Sớm cập nhập chứ sợ để lâu không ai đọc a ~^O^~

Virtue

Author: LCypherED

Translator: WishUponAStar

Beta: Moon Kookie

Dipper hướng tới căn nhà gỗ nhỏ nằm sát cạnh nhà thờ, vừa đi vừa cẩn thận tránh những vũng nước mưa trên đường. Mặc cho ngoài trời giông bão, căn nhà gỗ, dù có hơi cũ kĩ, trông thật yên bình và thanh tịnh. Trên dãy hàng rào mắt cáo là những giàn hồng xinh đẹp, được che chắn khỏi sự khắc nghiệt của thời tiết bởi mấy cây liễu cao um tùm lá. Trên mái nhà, những giọt nước mưa cứ liên tục nhỏ xuống dãy hoa văn gỗ trang trí mái. Dipper đứng dưới hiên nhà – được trang trí tinh xảo với những bức tượng thiên thần nhỏ – và vẫy dù.

Vẫy xong, cậu mở cặp ra rồi nhét cây dù vào bên trong. Thấy mình bị ép phải ở chung với cây dù ướt, Bill trông khó chịu ra mặt, ngước lên lườm cậu một cái. Có vẻ như dù có thể nói chuyện, bằng chứng là hồi sáng nay, thì hắn ta chỉ thích làm điều đó khi ở trong Tâm trí thôi. Dipper không một chút thương cảm kéo cặp lại, mặc kệ Bill.

Cậu do dự đưa tay bấm chuông cửa. Từ trong nhà, giai điệu Westminster(1) vang lên. Nối tiếp theo nó là tiếng bước chân. Rồi với một tiếng clink nhỏ vang lên, có lẽ tiếng chốt cửa được mở, cánh cửa hé ra.

Nhưng Seraph, người mở cửa, vừa mới nhìn thấy cái mặt Dipper là ngay lập tức liền sập mạnh cửa lại.

Cậu đứng đó chớp chớp mắt, trong đầu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Phải mất một lúc cậu mới nhận ra rằng chị ta vừa mới sập cửa vào mặt cậu.

Hơi bực mình, Dipper nhấn chuông cửa một lần nữa. Giai điệu Westminster lại vang lên, nhưng không có ai trả lời. Cậu nhấn chuông thêm một lần nữa. Rồi lại thêm một lần nữa. Tới lần thứ tư thì Seraph mới chịu mở (giựt thì đúng hơn) cửa ra. Với vóc dáng cao cộng với bộ váy và chiếc áo choàng đen dài, trông chị ta cứ như là một cây cột vậy(2). Một cây cột trông vô cùng bực bội.

“Cậu muốn gì.” Chị ấy cộc cằn hỏi, khoanh tay lại.

Wow, Dipper quên mất chị ta là người khó tính như thế nào. “Thật ra thì em không có tới đây để tìm chị. Em muốn gặp bà Virtue cơ.”

“Bà ấy không có nhà.” Seraph nói thẳng băng.

Sự im lặng bao trùm hai người. Đôi mắt đen của Seraph cứ nhìn xuống cậu chằm chằm, cứ như chị ta đang muốn dọa cho cậu sợ để mà bỏ về ấy. Nhưng cái bản tính cứng đầu mà Dipper đã học được ở Gravity Falls trỗi dậy, và cậu quyết định rằng mình sẽ không chịu thua.

Nhờ cái sự dũng cảm bất chợt đó mà cậu có thể mở miệng ra nói. “Thế?” Cậu hỏi. “Chị không tính cho em vào chờ à?”

billdip longfic gravity fall conspiratheory (Âm Mưu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ