xiii

409 54 14
                                    

song hyungjunie

anh jaemin

cho em hỏi cái

em nói đi

anh có nghe qua về truyền
thuyết cái chuông chưa?

à là chuyện này hả

anh nghe rồi

cũng trải qua rồi

với jisung ạ?

tất nhiên là với thằng bé rồi!

có chuyện gì à?

vẫn là chuyện của em với
eunsang đó

nói anh nghe xem suy nghĩ của
em đi

chỉ là

khó chịu cực

à không

từ đầu luôn nhé

em phát hiện ra mình có tình
cảm với eunsang vào những
khoảng thời gian nghỉ đông
trước khi bọn em lên lớp 12

em trước giờ luôn mang tư
tưởng khác với các bạn cùng lớp,
vì họ có vẻ ngoài hoàn hảo, nên
ai cũng sẵn sàng ở bên họ vô
điều kiện, còn em lúc nào cũng
tự thân vận động. kể cả khi em
nghĩ là mình đã trở nên đẹp trai(?)
hơn nhưng mọi người vẫn luôn
nhìn em như em xấu xí của mấy
năm trước và thậm chí còn
body-shaming nhiều hơn hồi xưa.

eunsang thì khác

cậu ấy là người duy nhất quan
tâm em

khi em thích cậu ấy, em cứ đinh
ninh là sẽ giữ cho chỉ mình em
biết thôi. bởi em là người đồng
tính, eunsang tuy có cũng có bạn
là người đồng tính nhưng em biết
cậu ấy không phải. thành ra em
đã rất cẩn trọng. không ngờ cậu
ấy vẫn phát hiện ra.

cảm giác tuyệt vọng lắm anh ạ

đặc biệt là khi một mình em đứng
dưới trời tuyết hơn ba tiếng đồng
hồ

cảm giác như bị bóng tối bao trùm
vậy, mọi thứ nuốt gọn em trong
một tích tắc

vậy mà người em thương nhất,
người luôn ở phía sau ủng hộ em
khi em suy sụp lại chính là người
bỏ rơi em trong đêm hôm ấy

đến bây giờ nghĩ lại em vẫn thấy
ám ảnh. bầu trời đêm ấy tối đen
rồi còn thưa thớt người, mà trái
tim em cũng thưa thớt người

sau đó, em lựa chọn từ bỏ thì lại
nghe anh mingyu bảo rằng
eunsang đã lục tung cả thành
phố lên chỉ để tìm em

không biết nên vui hay buồn nữa

tại sao lại bỏ mặc em, rồi đến khi
em thực sự từ bỏ thì lại tìm đến
em như vậy? trái tim chứ đâu
phải cái chợ đâu anh, cần thì đến
không cần thì thôi

eungjun ;; chuông reo vangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ