iii

469 61 8
                                    

nhà song hyungjun là một căn nhà hai tầng với thiết kế đáng yêu, như chính bản thân cậu vậy. nhưng hyungjun lại luôn muốn rời xa ngôi nhà này, rời xa sự sợ hãi len lỏi trong tim mỗi khi đi trên đoạn đường ngược từ trường học về nhà. và cứ như thế, trong cậu hình thành một thói quen kì lạ. song hyungjun sẽ đi bộ khắp nơi trước khi về nhà, cứ đi trong vô thức đến bất kì đâu, cho đến khi tâm trí đã sẵn sàng để gặp mẹ, cậu mới quay về.

"song hyungjun, mẹ muốn giết con!"

"dạ?"

"mẹ muốn giết con !!"

"..."

"ai cho mày tham gia văn nghệ của trường? mày đi học là để học hay để nhảy nhót? hả ???"

"tao nói cho mày biết! một tháng tao bỏ ra chục triệu bạc để mày đi học, mày học là học làm người, học để kiếm tiền, là muốn tốt cho mày chứ không phải để mày lên đấy nhảy nhót mua vui cho thiên hạ !!"

"mày thích nhảy nhót đúng không? đúng không ??? để tao đốt hết sách vở rồi cho mày ra ngoài đường mà nhảy nhót, mà hip hop nhé?"

"nếu mà mày thích nhảy nhót như thế thì mày đi đi! mày cút mẹ ra khỏi nhà đi đừng làm con tao nữa !! con tao là đứa có ăn có học đàng hoàng! còn mày thích nhảy nhót thế thì mày đừng học nữa mày đi nhảy đi! mày xin nghỉ tiết để tập văn nghệ cơ mà !? nếu mày nghĩ là cái nghề hip hop đấy kiếm ra tiền nên không cần học nữa thì mày cút cho khuất mắt tao đi !!"

"bây giờ mày muốn gì?"

"dạ..."

"bây giờ mày thích học hay mày thích nhảy?"

"con thích học ạ..."

"để tao nghe tin mày tham gia văn nghệ văn gừng hay thấy mày nhảy nhót thêm một lần nữa thì tao chặt què chân! địt mẹ mày !!!"

"vâng ạ, thưa mẹ."

nói rồi, song hyungjun nhân lúc mẹ lơ đãng quay người đi về phía cửa.

"mày định đi đâu?"

cậu giật mình chột dạ, sau lại liếm môi suy nghĩ nên nói dối kiểu gì: "con đi mua sữa tắm, phòng con vừa hết hôm qua."

thấy mẹ không có phản ứng gì, song hyungjun khẽ khàng mở cửa rồi đi ra ngoài.

tựa lưng vào cửa ra vào, hyungjun thở phào nhẹ nhõm. rõ ràng đây là "nhà", là nơi "ai qua là bao chốn xa, thấy vui đâu cho bằng mái nhà", nhưng cậu lại không thể chịu được cái không khí bên trong đó. kể cả khi lúc này đây, cậu chưa nghĩ đến việc sẽ đi đâu và về đâu.

song hyungjun lững thững đi vòng quanh khu phố cạnh trường đã gần mười vòng, và lee eunsang xuất hiện như chiếc phao cứu sinh của cậu.

luôn là như thế.

năm lớp sáu, song hyungjun chuyển từ trường ngoài vào. cậu bị bạn bè trêu chọc vì ngoại hình giống con gái, lee eunsang đứng ra bảo vệ cậu, chủ động rủ cậu ngồi cùng bàn. cả hai trở thành đôi bạn cùng tiến.

sau đó là những năm sơ trung, có nhiều bạn mới. một người "thừa năng lượng" như hyungjun thường thích chơi chung với những người bạn cũng giống như mình, tạm gác lee eunsang ra một bên. nhưng mỗi khi có vấn đề đều tâm sự với cậu ấy. eunsang nhìn như cả đời chỉ biết mỗi chữ học, ai ngờ trên trời dưới biển, từ showbiz cho tới các thông tin của các nhà khảo cổ cũng biết.

eungjun ;; chuông reo vangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ